Đêm thất tịch đó, Liên Tam đưa bọn họ từ Minh Ti trở về phàm giới. Bọn họ trở về như thế nào Thành Ngọc không thể nhớ rõ, bởi vì nàng bị lay tỉnh lại từ trong mơ.
Lúc vừa ra khỏi Minh Ti nàng có hơi hơi tỉnh giấc một lúc, trong lúc mơ hồ thấy mình đang nằm trên lưng quốc sư, Liên Tam thì đi ở phía trước bọn họ.
Nàng mông lung một hồi, liền nhảy xuống khỏi người quốc sư, vội vàng chạy lên phía trước ôm lấy cánh tay của Liên Tam. Cả khuôn mặt nàng chôn vào trong cánh tay của Liên Tam, khiến nàng không thể nhìn thấy được biểu cảm của Liên Tam, chỉ là trong khi ý thức đang lộn xộn, nàng nghe được Liên Tam trầm giọng hỏi quốc sư: "Không phải đã nói với ngươi phải trông kỹ sao?"
Quốc sư rất ủy khuất: "Là quận chúa đột nhiên vùng ra, ta cũng không ngờ được, có chút trở tay không kịp." Sau khi giải thích xong, quốc sư còn đưa ra ý kiến về hành động này của nàng: "Phải chẳng quận chúa nàng cảm thấy dựa vào tướng quân thì sẽ có cảm giác an toàn hơn?" Sau khi chia sẻ xong cảm nghĩ của mình quốc sư còn cảm khái: "Quận chúa cho dù là trong mơ cũng cẩn thận như thế, thật là phi thường a."
Quốc sư nói chuyện lê lê thê thê, nàng ngáp một cái, chỉ cảm thấy không thể mở được mắt, đầu nàng từng chút từng chúng dựa sát vào người Liên Tam, cơn buồn ngủ ập đến, nàng lại lần nữa trở nên mơ hồ.
Nàng nhớ mình hình như lầm bầm một tiếng "buồn ngủ.". Liên Tam tuy rằng có chút lãnh đạm, giống như rằng không để ý đến nàng. Nhưng một phút sau, cánh tay chàng đã đưa ra ôm lấy nàng, ngừng một lát, rồi lại bế nàng lên, để nàng có thể yên tâm mà ngủ say trong lòng chàng.
Ngày hôm sau, nàng tỉnh lại trong Xuân Thâm viện.
Sau đó nàng cũng không gặp lại Liên Tam ở Khúc Thủy Uyển nữa.
Lê Hưởng thăm dò tin tức, nói rằng đại tướng quân đã rời Khúc Thủy Uyển để đến ngoại thành luyện binh rồi, Thành Ngọc nghe được tin này cảm thấy có chút lạc lỏng.
Sau khi từ Minh Ti trở về, Thành Ngọc lại khôi phục lại dáng vẻ hoạt bát thường ngày, hoàng đế và hoàng thái hậu đều không thể nhìn ra gì khác lạ.
Từ sau buổi đá cầu mây kia, sân cầu mây ở khu vườn phía tây trước điện Minh Nguyệt vẫn chưa đóng lại, Tề đại tiểu thư cứ rảnh rỗi là lại đến tìm Thành Ngọc để nghiên cứu cách chơi cầu mới. Hoàng đế nhìn thấy, ngoại trừ giáo huấn hai người họ một câu nếu muốn giày vò ngài thì cũng đừng nên chọn đúng lúc mặt trời lên đỉnh để giày vò chứ, ngoài chuyện đó ra thì không hề gò bó gì Thành Ngọc, vì thế những ngày này nàng đều sống rất vui vẻ.
Lúc Thành Ngọc đá cầu với Tề đại tiểu thứ, Quý Minh Phong đều đến xem, lúc bắt đầu thì đứng một bên xem, sau này Tề đại tiểu thư mời Quý thế tử vào thi đấu nửa trận, bị kỹ thuật đã cầu của Quý thế tử làm kinh diễm, nàng liền tự ý nạp hắn vào trong tiểu đội của bọn họ. Cho nên lâu dần Thành Ngọc cũng cùng chơi với hắn.
Cưỡi ngựa đánh cầu bảy tám ngày, sự nhiệt tình của Thành Ngọc đối với việc cưỡi ngựa trước Minh Nguyệt điện dần dần tan đi, nàng càng lúc càng nhớ Liên Tam. Ngóng trông mấy ngày thì gặp được quốc sư, nghe quốc sư nói Liên Tam vời vì quân vụ quá mức bận rộn, khó có thể quay về Khúc Thủy Uyển để bồi giá được, nàng lại bắt đầu nhìn trời đất suy nghĩ trốn ra ngoài. Trốn được ba lần, bị hoàng đế bắt lại một lần, phạt quỳ hai lần, cấm túc một lần.
Đợi đến khi thời gian cấm túc hết, thì nóng bức cũng cũng đã qua đi, cái lạnh bắt đầu dần dần thay thế vào đó, toàn bộ người trong hành cung đều chuẩn bị để hồi kinh, nàng vô cùng vui mừng, nghĩ đến chưa đến vài ngày nữa đã có thể quay về Thập Hoa lâu tự do tự tại, khó khắn lắm mới có được cơ hội sống an bình mấy bữa.
Nàng cân nhắc có lẽ Liên Tam cũng đã luyện binh quay lại rồi, dự định vừa hồi thành sẽ đến phủ tướng quân để tìm chàng.
Kết quả vừa về kinh thành liền gặp được tiểu Hoa. Tiểu Hoa nói tìm nàng có việc gấp.
Ý của tiểu Hoa là, nàng gần đây nhìn trúng một vị hòa thượng, nhưng nàng cũng biết người xuất gia cấm tình cấm dục, cấm sân cấm si, không thể nào ở bên nàng được, nàng vô cùng buồn lòng, không biết nên phải làm thế nào, vẫn luôn đợi Thành Ngọc quay lại, muốn tìm nàng để tâm sự.
Thành Ngọc sau khi nghe được ý tứ trong lời của tiểu Hoa, trầm mặc hồi lâu: "Nàng không phải thích Liên Tam ca ca của ta mà, ta nhớ một tháng trước đó nàng còn nói với ta Liên Tam ca ca phẩm mạo phi phàm, không cách nào từ bỏ được."
Tiểu Hoa cũng trầm mặc hồi lâu: "Ồ, Liên tướng quân...Liên tướng quân chàng là câu chuyện của mùa xuân năm nay rồi, trước mắt đã là mùa thu." Tiểu Hoa nhìn xa xa ra ngoài cửa sổ, trả lời nàng bằng một câu đầy ý thơ: "Mùa nào trong năm, cũng nên có một câu chuyện dành riêng cho mùa đó."
Lý luận của tiểu Hoa nàng không hiểu rõ lắm, nàng chỉ thay tiểu Hoa sầu muộn. Bởi vì tiểu Hoa nàng là yêu, Thành Ngọc cảm thấy, phàm là một hòa thượng thực sự, thì phản ứng đầu tiên sau khi gặp nàng phải là thu phục nàng hay trấn áp nàng rồi, giống như Pháp Hải hòa thượng năm xưa trấn áp Bạch xà Bạch Tố Trinh vậy.
Vì để cho tiểu Hoa đang lạc lối biết đường quay về, Thành Ngọc đưa nàng đi nghe tiểu khúc, tiểu khúc có tên là "Pháp Hải ông không hiểu tình yêu"
Chuyện đến phủ tướng quân đành để lại ngày hôm sau rồi.
Kết quả này hôm sau, nàng vô cùng mong ngóng đến phủ đại tướng quân, còn chưa gặp được đại tướng quân. Thiên Bộ ra đón tiếp nàng, nói tướng quân vẫn còn ở đại doanh ở ngoại thành, không biết lúc nào trở về.
Ngày mai, rồi ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm, ngày thứ sáu...Thành Ngọc ngày nào cũng đi một chuyến đến phủ tướng quân thử vận may. Thiên Bộ cứ mỗi lần lại đảm bảo với nàng, nói rằng nếu như tướng quân hồi phủ, nhất định sẽ bẩm báo với nàng đầu tiên. Nhưng cho dù như thế, không biết vì sao, Thành Ngọc lại cứ cảm thấy bất an, cứ muốn ngày ngày đến xem thử.
Sau này có một lần, Thiên Bộ sâu sắc cảm thán : "Quận chúa như thế này, nhìn giống như là đang vô cùng nhớ nhưng công tử nhà chúng ta vậy."
Nàng nghe không hiểu, rất thật thà thở dài một hơi: "Là rất nhớ Liên Tam ca ca, chúng ta rất lâu rồi chưa gặp lại nhau rồi."
Thiên Bộ cười cười nhìn nàng: "Quận chúa vì sao lại nhớ công tử nhà chúng ta như thế, vì sao lại muốn gặp được công tử ?"
Vì sao lại như thế, nàng chưa từng nghĩ đến, có lẽ vì nhớ đến Liên Tam cũng giống như việc nàng nhớ đến người thân của nàng, trả lời Thiên Bộ: "Chính là lâu ngày không nhìn thấy huynh ấy, trong lòng có chút lạc lỏng, còn có chút thấp thỏm." Nói đến lại cảm thấy trống rỗng và mất mát, có chút phiền não nói: "Ài, nếu như hôm nay huynh ấy vẫn không có ở trong phủ, vậy ngày mai ta lại đến vậy." Nói đoạn quay người chuẩn bị rời đi.
Thiên Bộ lại ngăn nàng lại: "Quận chúa người đợi một chút." Đợi đến khi nàng nghi hoặc dừng bước, Thiên Bộ nghiêm túc nhìn nàng: "Nếu như công tử mãi không về phủ thì sao? Quận chúa người mỗi ngày đều sẽ đến ư?"
Nàng cảm thấy có chút kỳ quặc: "Huynh ấy vì sao lại không về nữa"
Thiên Bộ nói: "Giả như?"
Nàng càu mày nghĩ: "Ta đương nhiên đều đến, huynh ấy sẽ không về nữa sao, cho dù có chiến sự gì cần Liên Tam ca ca nắm binh xuất chinh, thì huynh ấy cũng cần phải về kinh thành để làm lễ xuất chinh, lúc đó có lẽ ta sẽ được gặp huynh ấy một lần."
Thiên Bộ có chút bất lực nói: "Ta nói không phải là..." Nhưng lời còn chưa nói dứt, ngừng lại một chút, lắc lắc đầu, cười nói: "Không có gì, những gì ta nói với quận chúa ngày hôm nay, quận chúa cứ quên đi: "Trong nụ cười hàm chứa sự thương xót. Cũng không biết là đang thương xót cho ai."
Bất qua Thành Ngọc không thể nhìn ra được.
Thời gian Thành Ngọc đến phủ tướng quân bất định, có lúc đi vào sáng sớm, có lúc đi vào buổi chiều muộn, nhưng nàng chưa từng đi vào giờ trưa.
Trong mấy ngày này, Quý Minh Phong ngày ngày đều đến mời nàng đi du sơn ngoạn thủy, thời gian giữa trưa nàng tựa hồ đều đi dạo ngoài thành với Quý Minh Phong, chứ không đi trong thành. Kỳ thực nếu chỉ là Quý thế tử một mình mời nàng, nàng cũng sẽ cự tuyệt, nhưng Quý thế tử mỗi lẫn như thế đều kéo theo Tề đại tiểu thư. Tề đại tiểu thư là một người vô cùng không thích kết bằng hữu, lần này lại rất thân thiết với Quý thế tử, quả thực là rất hiếm có; nhìn Tề đại tiểu thư hiếm khi được hưng phấn như thế, cho nên khi bọn họ đến mời nàng, nàng liền theo họ đi.
Trong ấn tượng của Thành Ngọc, Quý Minh Phong là một người rất trầm mặc, rảnh rỗi thì thích ngồi trong thư phòng đọc sách, nhưng gần đây mấy ngày khi hắn đi cùng với Tề đại tiểu thư ra ngoài thành dạo chơi, mới phát hiện ra hóa ra Quý thế tử cũng là người thú vị. So với nàng thì còn kém một chút, nhưng so với tiểu Lý đại phu suốt ngày chỉ biết cá độ đá cầu và đến thanh lâu để uống rượu tìm hoan lạc thì thú vị hơn nhiều.
Ví dụ như Quý thế tử đưa bọn họ đến tiểu dao đài dưới tán cây Quế trên sườn núi. Mặt trời mùa thu ấm áp, hương Quế triền miên, Quý thế tử mang theo cả bộ dụng cụ uống rượu, còn hái cả mai núi trên cây xuống cho bọn họ nấu rượu, nàng và tề đại tiểu tư ngồi xổm dưới cây Quế đổ xúc xắc chơi bài cửu, một ngày trôi qua rất vui vẻ.
Ví dụ như Quý thế tử đưa bọn họ đi đến một con suối ở phía sau núi tiểu dao đài. Gió thu mát mẻ, suối chảy róc rách, Quý thế tử lấy nước dưới khe suối nấu trà, còn chặt củi nướng cá dưới suối cho họ ăn, nàng và Tề đại tiểu thư ngồi bên cạnh ngọn lửa nướng cá kia đổ xúc xác chơi bài cửu, một ngày trôi qua rất vui vẻ.
Lại ví dụ Quý thế tử đưa bọn họ đến thăm một ẩn sĩ ở sâu trong núi. Trời nắng không khí trong lành, chim núi hòa ca, Quý thế tử cùng với ẩn sĩ kia vừa đàm đạo vừa hái rau trong vườn nấu cho bọn họ một bữa chay, nàng và Tề đại tiểu thư ngồi ở vườn rau, vừa nghe hai người đó trò chuyện vừa đổ xúc xắc chơi bài cửu, lại một ngày vui vẻ trôi qua.
Chạy được mấy ngày, Thành Ngọc cảm thấy đi với Tề đại tiểu thư và Quý thế tử thú vị hơn ru rú ở trong kinh thành nhiều.
Tề đại tiểu thư tự cảm thấy nàng là một người qua loa tùy tiện, nhưng cho dù nàng có một người qua loa tùy tiện đến đâu thì nàng cũng nhận ra được những ngày này Thành Ngọc có tâm sự. Tất nhiên lúc đi chơi cùng nàng Thành Ngọc cũng rất vui vẻ, nhưng có thể chính Thành Ngọc cũng không chú ý đến, nàng thường hay bỗng chốc trở nên thất thần.
Thành Ngọc, Liên Tam và Quý thế tử, quan hệ giữa ba người họ Tề đại tiểu thư quả thật là không hiểu rõ, nhưng Thành Ngọc vì sao lại thất thần, nàng đại khái cũng có thể đoán ra.
Những ngày này, Thành Ngọc vẫn luôn nhớ nhung Liên Tam.
Chuyện này người ngoài nhìn thấy rất rõ ràng.
Liên Tam đối với Thành Ngọc thế nào, Tề đại tiểu thư không biết rõ, bất quá Quý thế tử vừa nhìn là biết có ý với Thành Ngọc. Mà Thành Ngọc, ngốc ngốc nghếch nghếch cái gì cũng không biết, vì thế cứ nhắc đến Liên Tam trước mặt Quý thế tử mãi.
Quý thể tử đưa bọn họ đến rừng Quế, Thành Ngọc nhặt lên một đóa hoa Quế, nói đóa hoa này thật đẹp muốn mang về tặng Liên Tam, cùng chàng làm hương thơm; Quý thế tử đưa bọn họ đến khe suối, Thành Ngọc đổ đầy một bình nước suối, nói nước ở đây rất mát, muốn mang về tặng Liên Tam, cùng chàng nấu trà; Quý thế tử đưa bọn họ vào trong núi thăm ẩn sĩ, Thành Ngọc còn hái rau xanh trong vườn của ẩn sĩ kia, nói rau này tươi mát, muốn đem về tặng Liên Tam, để chàng cùng thưởng thức sự tươi mát này.
Mỗi lúc như thế, Quý thể tử dường như đều rất đau lòng.
Tề đại tiểu thư có chút đồng tình với Quý thế tử, còn có chút bội phục Quý thế tử, cảm thấy hắn chứng kiến những chuyện kích thích như thế vẫn có thể nhịn được, quả thực là một thế tử không tầm thường, đồng thời nàng cũng rất hiếu kỳ Quý thế tử hắn có thể nhẫn đến ngày nào.
Đáp án là ngày thứ tám. Có thể nhìn ra được là hắn đã nhẫn nhịn rất lâu rồi.
Nhưng Quý thế tử cho dù có tức giận, cũng chỉ tức giận trong yên lặng, có lẽ là do trời sinh tính cách hắn lãnh đạm, cảm xúc cho dù có mạnh mẽ đến đâu, cũng chỉ giống như con sóng ngầm nằm sâu dưới đáy biển, chỉ hắn mới có thể cảm nhận được sự mãnh liệt và giằng xé này, người ngoài bất luận thế nào cũng không thể hiểu được chân thật như thế.
"Hắn không đáng để nàng làm thế." Quý thế tử nói.
Lúc này Thành Ngọc đang cùng Tề đại tiểu thư đang bàn về chuyện săn hươu, Tề đại tiểu thư nghe rõ bảy chữ Quý Minh Phong vừa nói ra, tự hiểu nên nhường sân khấu lại cho hai người bên cạnh, một lời cũng không nói, âm thầm kéo dây cương lùi lại đi phía sau hai người kia.
Thành Ngọc cũng nghe rõ những gì Quý thế tử nói, nhưng nàng chỉ trầm mặc trong chốc lát, tựa như nghĩ ngợi một hồi, mới nói: "Thế tử vừa nói đến Liên Tam ca ca không đáng để ta làm như thế sao?" Nàng ngẩng đầu: "Ý của Quý thế tử là, Liên Tam ca ca không đáng để ta làm thế nào cơ?"
Quý thế tử ngồi trên danh kỵ Thiên Lý Bách đi nhanh hơn nhiều so với Bích Nhãn Đào Hoa của Thành Ngọc cưỡi, đi trước Thành Ngọc một đoạn ngắn, nhưng hắn vẫn không quay đầu lại nhìn Thành Ngọc: "Không đáng để nàng nhắc đến hắn mãi như thế." Hắn nói: "Cũng không đáng để nàng nhận quà của nàng, càng không đáng để nàng mỗi ngày cho dù muộn thể nào cũng đi một chuyến đến phủ tướng quân để thăm dò tin tức của hắn, còn không đáng bất cứ lúc nào, nơi đâu, nàng..." Nghe giọng nói nghe như bình tĩnh nhưng ẩn sâu trong đó lại có chút bi thương, tựa hồ như chính hắn cũng không phát hiện ra, vì thế đột nhiên dừng lại ở đây, không nói tiếp nữa. Thiên Lý Bách dừng chân, Bích Nhãn Đào Hoa đi phía sau cũng dừng lại. Quý thế tử yên lặng hồi lâu, cuối cùng quay đầu nhìn về phía Thành Ngọc: "Nàng đặt hắn trong lòng, nhưng hắn lại để nàng chỗ nào?"
Thành Ngọc một tay nắm dây cương ngồi trên lưng ngựa, sắc mặt nhìn giống như rất trấn tĩnh, nhưng lúc này cả người nàng dường như có chút mông lung. Nàng cảm thấy bất luận là mỗi ngày nàng đến phủ tướng quân tìm Liên Tam hay mỗi lần đều nhớ mang thứ gì đó về cho chàng, thì đây đều là những chuyện nhỏ không đáng được nhắc đến, bởi vì nàng rảnh rỗi cũng rãnh rỗi rồi, nói rằng Liên Tam không đáng để nàng làm như thế quả thực là có hơi chuyện bé xé ra to. Nhưng Quý thế tử hắn vì sao lại chuyện bé xé to như thế? Nàng nghĩ một hồi, nhớ lại Quý thế tử hình như đối với Liên Tam không quá hảo cảm, có thể là hắn không thích việc nàng không có chuyện gì liền nhắc đến Liên Tam.
Nàng liền gật gật đầu, không hề để chuyện này trong lòng, hai chân kẹp vào hông ngựa, vừa thúc Bích Nhãn Đào Hoa đi vừa nói: "Vậy ta hiểu rồi, sau này ta sẽ không nhắc đến Liên Tam ca ca nữa."
Quý Minh Phong quay ngựa đứng trước mặt nàng: "Nàng cái gì cũng không hiểu." Quý thế tử nhìn thẳng vào nàng, giống như trong đôi mắt bình tĩnh đó có gì đó rất thâm sâu khó có thể nhìn ra được, nhưng ngữ điệu này của hắn nàng lại rất quen thuộc "Hắn lừa nàng." Hắn tựa như có chút đấu tranh trong lòng, nhưng cuối cùng hắn vẫn là nói với nàng: "Liên Tam hắn lừa nàng."
Thành Ngọc không hiểu chớp chớp mắt, Quý Minh Phong không nhìn nàng thêm nữa, tựa hồ như chuyện hắn muốn nói với nàng là một chuyện rất tàn nhẫn, cho nên mới dùng biểu cảm không dám nhìn thẳng đó. Hắn thấp giọng hỏi nàng: "Nàng sáng nay đến phủ đại tướng quân, bọn họ có phải nói với nàng Liên Tam vẫn chưa về phủ?"
Quả thực là có chuyện như thế, hôm nay vừa sáng ra nàng đã đến phủ tướng quân trước, lần này người tiếp đón nàng không phải là Thiên Bộ mà lại người nàng chưa từng nhìn thấy trước đó, Tiểu Tư. Tiểu Tư nhìn rất thanh tú, vẻ ngoài rất thanh tú, nói chuyện cũng rất thanh tú, nói với nàng rằng Tướng quân không có trong phủ, Thiên Bộ cũng không có trong phủ.
Nghe được câu trả lời của nàng, Quý Minh Phong yên lặng một hồi, cau mày nói: "Liên Tam hắn tối qua đã hồi phủ rồi, lúc nàng đến phủ tướng quân hỏi thăm, hắn kỳ thực đang ở trong phủ." Hắn ngẩng đầu day day mi tâm, vẫn không nhìn nàng: "Ta biết nàng muốn nói gì, tất cả những người có lỗi với nàng, nàng đều tìm cho họ cái cớ, nàng muốn nói có lẽ hắn bận quá không có thời gian gặp nàng. Lại có lẽ thị nữ của hắn quên bẩm báo với hắn chuyện nàng mỗi ngày đến thăm hỏi."
Hắn ngừng một lát, tựa như rất khó để nói tiếp, nhưng chung quy hắn vẫn nói ra: "Nhưng sáng sớm hôm nay sau khi nàng đi, Yên Lan công chúa đã mang tranh đến phủ tướng quân để thỉnh giáo hắn, vị công chúa đó không hề bị cự tuyệt ở bên ngoài cửa, mà sau đó, hắn lại đi cùng với vị công chúa đó đến Tiểu Giang Đông lầu uống trà sớm, hắn nhìn không giống như không rảnh rỗi."
Thành Ngọc không nói gì, nàng thất thần hồi lâu.
Nàng hiểu ý tứ của Quý Minh Phong, nghĩa là Liên Tam ca ca đang trốn tránh nàng. Nếu như Liên Tam ca ca đã hồi phủ từ tối qua, vậy thì cách làm này quả thực giống như chàng đang cố né tránh nàng. Nhưng mà, là vì sao?
Nàng còn nhớ đêm cuối cùng nàng ở cùng với Liên Tam, rõ ràng lúc đó vẫn còn rất tốt mà. Nàng tuy rằng từng học được từ Quý Minh Phong một đạo lý, rằng một người đột nhiên sẽ chán ghét một người khác, không có nguyên nhân gì, cũng không có lý do gì, nhưng nàng nghĩe đó không thể là chuyện nên xảy ra giữa nàng với Liên Tam. Liên Tam quả thực có lúc hỉ nộ vô thường, rất khó để nắm bắt, nhưng chàng trước nay đều đối xử với nàng rất tốt, tất cả những cái tốt kia đều rất chân thật, chàng sẽ chùi nước mắt cho nàng lúc nàng khóc, sẽ nắm chặt lấy tay nàng lúc nàng đau đớn. Liên Tam là người tuyệt đối không bao giờ làm nàng tổn thương.
Lúc hồi thần trở lại nàng phát hiện Quý Minh Phong đang nhìn nàng. Nàng cau mày, vô ý thức kéo kéo cung nỏ ở bên lưng ngựa, nắm chặt dây cung đến mức phát ra những âm thanh rung rung, nàng ngẩng đầu nhìn Quý Minh Phong: "Có thể thật sự là có gì đó hiểu lầm? Thị nữ không bẩm báo cho huynh ấy cũng tốt, tiểu Tư quên thông báo cũng không sao, hoặc có lẽ huynh ấy thật sự không biết ta đang đợi huynh ấy."
Quý Minh Phong yên tĩnh nhìn nàng: "A Ngọc, hắn không đáng để nàng đối tốt như thế."
Yên Lan không ngờ hôm nay lại có thể đến tiểu Giang Đông lầu để uống trà sớm cùng Liên Tam.
Từ sau lễ thất tịch nàng chưa từng gặp chàng một lần nào, tính ra cũng đã hơn một tháng rồi. Trừ những lần Liên Tam ra ngoài lĩnh binh, nàng kỳ thực rất ít khi không gặp chàng trong một khoảng thời gian dài như thế rồi, bởi vì tối qua nàng vô tình ở chỗ thái hậu nghe hoàng đế nói Liên Tam đã hồi phủ, vừa mới sáng ngày ra nàng liền tìm một cái cớ để đến gặp chàng.
Nửa đường nàng cũng từng nghĩ Liên Tam cả tháng nay đều ở đại doanh phía ngoại thành, đại khái là chính sự bận rộn, lần này đi không biết nàng có thể gặp được chàng hay không. Chưa từng nghĩ đến, đến phủ tướng quân rồi không những gặp được người muốn gặp mà Liên Tam còn chủ động mời nàng ra ngoài uống trà sớm.
Lúc đó Yên Lan cảm thấy chàng hôm nay tâm tình có lẽ là rất tốt.
Nhưng lúc này đây, Yên Lan lại không còn nghĩ như thế nữa.
Nàng cùng Liên Tam chơi cờ trong Trúc Tự Hiên, bất quá chỉ mười nước cờ chàng đã bức nàng phải đầu hàng nhận thua, trước nay tình hình này chưa từng có. Tất nhiên kỹ năng chơi cờ của nàng không đáng để nhắc đến so với chàng, nhưng chàng sẽ nghĩ xem làm cách nào để nhường cho nàng mấy nước, để nàng không phải thua đến mức quá khó coi.
Đấu một trận cờ, trận thứ hai Liên Tam nhường nàng hai mươi bốn bước, nhưng nàng vẫn rất nhanh đã thua dưới sự tấn công mạnh mẽ của chàng. Chàng hôm nay không muốn phí tâm tư để nhường cho nàng. Trận thứ ba vẫn diễn ra như thế.
Nàng là người đánh cờ thua, nhưng người cau mày rời khỏi bàn cờ trước lại là Liên Tam: "Để Thiên Bộ đánh với nàng đi." Hôm nay chàng nói cũng rất ít, giống như cảm thấy chơi cờ cũng vậy, ở trong gian phòng này cùng nàng với Thiên Bộ cũng vậy, đều khiến chàng cảm thấy phiền lòng.
Yên Lan kỳ thực không muốn chơi cờ với Thiên Bộ, nhưng nàng không dám phản bác, chỉ đành vừa tùy tiện đánh với Thiên Bộ vừa lén lút nhìn chàng.
Trúc Tự Hiên của Tiểu Giang Đông lầu đối diện với Bích Hồ, sắc thu vô cùng đẹp đẽ. Cách đó vài bước, Yên Lan nhìn thấy Liên Tam đang ngồi tựa cửa sổ, ánh mắt nhìn xa xăm ra bên ngoài, dáng vẻ lại không giống như rảnh rỗi muốn thưởng thức cảnh đẹp, chàng cứ ngồi cau mày như thế. Nàng có chút thấp thỏm, không biết chàng hôm nay có chuyện gì, vì sao đến cảnh đẹp bên ngoài Bích Hồ cũng không thể làm chàng vui vẻ, lại có lẽ, chàng căn bản không hề đặt ánh mắt vào cảnh đẹp kia? Một Liên Tam như thế khiến nàng có chút bất an.
Tiếng ồn ào huyên náo từ dưới lầu truyền đến, tiểu nhị đẩy cửa đi vào thêm trà, thị nữ hỏi, mới biết được đám thiếu niên trong đội cầu mây đang bày tiệc ở lầu một, tuổi trẻ thật náo nhiệt, cũng thật ồn ào.
Nghe tiểu nhị nhắc đến hai từ cầu mây, Yên Lan đột nhiên nhớ đến có lần nàng và Liên Tam đến tiểu Giang Đông lầu, cũng chính là tiểu nhị trước mặt thêm trà chọ họ. Lúc đó tiểu nhị còn kể cho họ nghe về chuyện tranh chấp buồn cười của những đội cầu mây trong trong dân gian. Nàng đối với những chuyện này không có hứng thú, nhưng nàng nhớ Liên Tam lúc đó rất chăm chú lắng nghe, không chỉ lắng nghe, còn xuống lầu đến gặp vị thiếu niên trong lời nói của tiểu nhị kia để tán thưởng. Vị thiếu niên đó hình như như tên là Ngọc tiểu công tử gì gì đó.
Nghĩ đến đây trong lòng Yên Lan khẽ động, mở miệng hỏi tiểu nhị đang muốn rời đi kia, nhẹ giọng hỏi: "Người khai tiệc là vị Ngọc tiểu công tử của Khai Nguyên phường các ngươi sao?" Nàng nghĩ thế này, hôm nay Liên Tam trong lòng buồn bực, nếu như thiếu niên đó ở dưới lầu, thì đưa cậu ta lên đây, nói không chừng có thể làm cho Liên Tam vui lên đôi chút.
Tiểu nhị không biết suy nghĩ trong lòng nàng, chỉ cho rằng nàng cũng bị mị lực của thần tượng nhà hắn, Ngọc tiểu công tử chinh phục , lập tức vui vẻ trả lời nàng: "Quý nhân đây cũng biết Ngọc tiểu công tử của chúng tôi à?" Lại cắn cắn môi: "Bất quá yến tiệc dưới lầu hôm nay không phải do Ngọc tiểu công tử của chúng tôi mớ, mà là do lão đại của An Lạc phường mở, lần trước thi đấu cầu mây, tỷ số mười lăm và năm, bọn họ thua đến khóc thét, An Lạc phường một lòng muốn báo thù, gần đây bọn họ có thỉnh đến hai cao thủ cầu mây, ý muốn một đối một với Ngọc tiểu công tử, bữa tiệc dưới lầu là để làm để tiếp phong tẩy trần cho hai vị cao thủ mới được mời đến đó."
Lúc tiểu nhị trả lời, Yên Lan cứ mãi lén lút nhìn qua Liên Tống, nhưng chàng vẫn cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, không hề nói chuyện với bọn họ hay lộ ra bất cứ hứng thú đặc biệt nào. Trong lòng nàng cảm thấy thất vọng, còn nói mấy lời qua loa với tiểu nhị: "Đối thủ mời người giúp đỡ, vậy Ngọc tiểu công tử của mấy người nhất định sẽ cảm thấy rất phiền não rồi nhỉ?"
Tiểu Nhị cười nói: "Quý nhân nói đùa rồi, tiểu công tử chúng tôi có gì phải phiền não chứ? Bình An thành có một trăm hai mươi phường, mỗi năm những người muốn thách đấu riêng với công tử không một trăm cũng tám mươi người, nhưng không phải họ cứ muốn thách đấu với tiểu công tử là có thể thách đấu thành công, còn phải xem tiểu công tử có đồng ý tiếp nhận chiến thư của bọn họ không đã." Lại nói: "Tiểu công tử của chúng tôi bình thường công tử sẽ không tiếp nhận loại chiến thư thách đấu riêng như thế."
Yên Lan lúc này thật sự có chút hiếu kỳ: "Vì sao?"
Tiểu nhị gãi gãi đầu: "Ta nghe nói ý của tiểu công tử là, một đám người đá với nhau còn được, gặp được một đội cầu đá dở, dù sau đối phương có hai mươi người, sự phẫn nộ của hắn còn phân tán ra hai mươi người, chứ nếu một đấu một, như vậy thì quá thách thức rồi, nếu như vị đó đá quá tệ, vạn nhất hắn khống chế không được bản thân mà động thủ đánh người ta thì phải thế nào, rồi lại bị cấm thi đấu, vì thế nên thôi."
Yên Lan sừng sờ, cười nói: "ngạo mạn."
Tiểu nhị có chút thấp thỏm gật gật đầu: "Quả thực cũng có người nói công tử ngạo mạn." Nhưng hắn lập tức kiên định bổ sung: "Nhưng tiểu công tử chúng tôi quả thực đá cầu rất hay, tiểu công tử lại đẹp trai, vì thế khi công tử nói như vậy, chúng tôi cũng chỉ cảm thấy rất đáng yêu, chứ không hề cảm thấy ngạo mạn gì cả."
Yên Lan không nói thêm gì nữa, vị thị nữ hôm nay nàng đưa đi theo tính cách hiếu thắng, nghe xong những lời ca ngợi của tiểu nhị, rất không phục nói: "Tiểu thư của chúng ta nói hắn ngạo mạn, thì hắn chính là ngạo mạn, đẹp trai thì sao chứ, với lại hắn có thể đẹp đến mức nào chứ."
Yên Lan ngẩng đầu nhìn thị nữ đó một cái, thị nữ kia lập tức im miệng, nhưng ánh mắt lại tỏ ra không phục. Tiểu nhị cư nhiên cũng là một người không chấp nhận thua, phản bác: "Cô nương đây không biết thì đừng nói, vẻ đẹp của Ngọc tiểu công tử chúng tôi, cả thành Bình An này ai ai cũng đều biết , tiểu nhân tuy rằng chưa từng đọc qua sách, không thể hình dung ra được vẻ đẹp đó, bất quá." Hắn nghĩ một hồi lại nói tiếp: "Bất quá gần đây Ngọc tiểu công tử của chúng tôi có kết giao với một vị công tử cũng tuấn lãng như người, bọn họ ngày ngày cùng nhau ra ngoài du ngoạn, khi đi ngang trước lầu của chúng tôi, chưởng quầy của chúng tôi có nói một câu rất có văn vẻ để hình dung, nói hai người họ đứng chung một chỗ, giống hệt một đôi ngọc bích." Hắn rất vui mừng tổng kết: "Vì thế Ngọc tiểu công tử của chúng tôi chính là đẹp giống như ngọc bích vậy."
Tiểu thị nữ không nhịn được, lầm bầm: "Một đôi ngọc bích là để chỉ nam nữ xứng đôi, được chứ." Trào phúng nói: "Vậy thì trong hai người họ ai ẻo lả hơn ai, cho nên chưởng quầy nhà ngươi mới nói như thế?"
Tiểu nhị đỏ mặt, vội vàng nói: "Nói bừa, Ngọc tiểu công tử của chúng ta tuy rằng rất anh tuấn, nhưng đường đường là bảy thước nam nhi..."
Tiểu thị nữ giống như cảm thấy vẻ nóng ruột của hắn rất thú vị, đảo đảo mắt, cười trộm: "Vậy nếu như đã là nam tử khí chất bất phàm, vậy thì sao lại bị xưng thành một đôi ngọc bích, có lẽ là hai người họ tuy đều là nam tử, nhưng giữa hai người lại..."
"Đủ rồi." Tiểu nhị kinh ngạc nhìn vị công tử đang ngồi bên cửa sổ đột nhiên mở miệng, nhất thời tiểu thị nữ đắc ý nói bừa kia bị dọa sợ đến hai chân mềm nhũn, lập tức quỳ xuống đất. Tiểu nhị cúi người đứng một bên, đến thở cũng không dám thở.
Yên Lan sửng sốt một lúc, Thiên Bộ cụp mắt chống bàn cờ đứng dậy, thi lễ với nàng rồi không nói lời nào, nhanh nhẹn đưa vị thị nữ đang quỳ kia ra ngoài.
Tiều Giang Đông lầu thường có quý nhân lai vãng, quý nhân tức giận có dáng vẻ như thế nào tiểu nhị cũng từng nhìn thấy, cảnh tượng trước mắt này tiểu nhị hắn lại chưa từng thấy qua. Hắn thậm chí còn không biết vừa rồi đã phát sinh chuyện gì, chỉ thấp thoáng nghe được bên ngoài truyền đến âm thanh nói khẽ : "Tiểu thư nhà mấy người sức khỏe không tốt, không có tâm sức quản giáo mấy người, mấy người tự mình quản giáo lại mấy người đi, sao có thể to gan đến thế, tiểu thư còn ở trước mắt vậy mà lại có thể nói ra những lời nói không sạch sẽ đó." Rõ ràng là giọng nói vừa thân mật lại ôn hòa, nhưng hắn lại cảm thấy so với những lời trách mắng của chưởng quầy với hắn thì chưởng quầy hắn tàn nhẫn hơn mười lần trăm lần, nhưng tiểu thị nữ này lại giống như vô cùng sợ sệt khóc lóc cầu xin không ngừng.
Tiểu nhị trước đó không hề biết những phú gia dòng hõi vương công này quy củ lại nghiêm như thế, hôm nay tận mắt thấy được cảm thấy vô cùng sợ hãi, mà lúc này hai vị quý nhân đều không cho hắn ra ngoài, hắn cũng không dám tùy ý rời đi, cho dù sợ hãi cũng chỉ có thể đứng im tại chỗ.
Một lúc lâu sau, hắn nghe được vị tiểu thư ngồi bên bàn cờ thử mở miệng thăm dò: "Chúng ta quá ồn ào, khiến cho điện hạ cảm thấy phiền lòng sao?" Lại nhẹ giọng tự giải thích: "Ta cứ tưởng vị Ngọc tiểu công tử kia là người quen của điện hạ, điện hạ muốn nghe chúng ta nói về hắn, không ngờ rằng lại làm cho điện hạ thêm phiền lòng rồi."
Vì công tử ngồi tựa cửa sổ kia không hề đáp lời, chỉ đứng dậy: "Ta ra ngoài đi dạo."
Hắn cả gan ngẩng đầu lên, nhìn thấy vị tiểu thư đó cắn cắn môi, lúc công tử đó đi ngang qua liền đưa tay ra kéo lấy ống tay áo. Nàng khẽ nâng mắt, trong ánh mắt có hơi phiếm hồng nhưng nhìn vào lại vô cùng xinh đẹp, cũng cực kỳ dễ khiến người ta thương hại, thanh âm của nàng mềm mại: "Ta đi cùng điện hạ, được chứ?"
Thành Ngọc không hề cảm thấy Quý Minh Phong lừa nàng, nàng không nghĩ ra được lý do vì sao hắn phải lừa nàng, vì thế khi nghe Quý Minh Phong nói Liên Tống tối qua đã hồi phủ rồi, sáng sớm hôm nay còn đưa Yên Lan công chúa đi Tiểu Giang Đông lầu uống trà sớm, nàng cảm thấy đây có lẽ đều là sự thật.
Nàng rất kiên ngẫn giải thích với Quý Minh Phong: "Ta cảm thấy có lẽ sáng nay Tiểu Tư truyền tin nhầm rồi. Ngươi xem Liên Tam ca ha huynh ấy ở đại doanh ngoại thành tận một tháng trời, xem ra là rất bận rộn rồi, nói không chừng chỉ rảnh rỗi nửa ngày thôi, buổi chiều còn phải trở về doanh trại thì sao, vì thế ta phải nhanh chóng trở về." Nói đoạn nàng thật lòng thật ý ngưỡng mộ Yên Lan: "Ài, Yên Lan thật là may mắn, vừa hay đến kịp lúc Liên Tam ca ca có thời gian, ta không may mắn được như thế, chỉ có thể cố gắng nhanh chóng hồi kinh để có thể gặp huynh ấy một lần mới được."
Quý thế tử hiển nhiên là bị suy nghĩ kỳ lạ của nàng lúc đối diện với chuyện này làm cho chấn kinh,nhất thời không biết nói gì hơn, sắc mặt rất không tốt. Tề đại tiểu thư hoàn toàn có thể hiểu được Quý thế tử, nàng có chút đồng tình với Quý thế tử, lại còn muốn đưa cho Quý thế tử một cây nến.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]