Mắt thấy Tam điện hạ dắt theo quận chúa đột ngột biến mất bên bờ sông Bạch Ngọc, Quốc sư trong lòng âm thầm chửi thề một tiếng, mẹ nó.
Hắn cảm thấy rất may mắn vì vừa rồi đã dùng một miếng vải che mặt Quý thế tử lại, nếu không lúc này đây hắn phải giải thích như thế nào về cái chuyện hai con người đang sống sờ sờ trước mặt bỗng nhiên mất tích bên bờ sông?
Đêm nay, chuyện có thể tính là điều tốt đẹp duy nhất chính là tam điện hạ biến mất ngay lúc này, mà hắn thì lại không biết Tam điện hạ đã đi đến đâu. Hắn đoán ý của điện hạ chính là hắn không cần phải đi theo sau nữa. Một đêm xui xẻo cuối cùng đã đến lúc kết thúc rồi.
Nhưng quốc sư còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, lại phát hiện hai con bướm đen đang bay lượn trước mặt hắn, lượn vòng xung quanh hắn tạo thành chữ nhất , lại bay tiếp tạo thành hình chữ bát.
Quốc sư sững sờ một lúc, sau đó cảm thấy bệnh đau đầu của hắn lại tái phát rồi. Lần đầu tiên trên đời hắn cảm thấy thống hận vì cái kiến thực rộng rãi của mình, không chỉ biết hai con bướm đen đó là bướm câu hồn, đến từ minh ti, còn biết được khả năng của chúng.
Mấy con bướm này rõ ràng là do Liên Tam để lại cho hắn.
Liên Tam có lẽ đã đưa quận chúa đến minh ti, để lại hai con bướm câu hồn này, chính là để hắn đưa Quý thế tử đi theo họ. Hắn muốn giả vờ không biết gì cũng rất khó.
Vì lúc này bọn họ đang ngồi dưới gốc cây Sồi cách sông Bạch Ngọc khá xa, cho nên quận chúa nói gì với Tam điện hạ hắn hoàn toàn không nghe rõ, vì thế hắn hoàn toàn không thể hiểu được vì sao Tam điện hạ lại muốn đưa một người phàm xuống minh ti, còn muốn hắn mang theo một người phàm khác. Bất quá hắn cũng không lãng phí quá nhiều tinh lực để nghi hoặc chuyện này, lát nữa phải giải thích như thế nào với Quý Minh Phong cái chuyện bọn họ đến âm phủ dạo chơi một ngày, đã đủ bức chết hắn rồi.
Bướm câu hồn bay lượn xung quanh hai người ba vòng. Huyền điệp đã tới đây rồi, có nghĩ nhiều cũng vô dụng, cuối cùng hoặc là câu mắt hồn phách của hai người hoặc là hai người chủ động đi theo, lúc vào đến minh ti còn không đến nổi phải hồn lìa khỏi xác,
Quốc sư vừa thẩn thờ suy nghĩ vì sao hắn đêm nay phải ở đây để Liên Tam hành hạ, lẽ nào là bởi vì tiên đế chết sớm sao, tiên đế chết sớm, lúc người chết sao không mang ta theo luôn, vừa nắm lấy cảnh tay của Quý thế tư, dùng bàn tay còn lại bấm quyết, chiếu theo lịch bản là Tam điện hạ đưa cho, đưa Quý thế tử đi theo bướm câu hồn xông vào minh ti.
Phàm thế có rất nhiều truyền thuyết liên quan đến minh ti, nhiều là miêu tả minh ti ở sâu dưới lòng đất, sau khi con người chết u hồn sẽ trở về chốn minh ti, cũng chính là trở về với lòng đất.
Nhưng minh ti thực ra không phải ở dưới lòng đất, mà là một nơi độc lập giữa trời đất bên ngoài tứ hải bát hoang_nơi cư trú của thần tiên và mười ức phàm thế của phàm nhân, do Bạch minh chủ Tạ Hoa Lâu và Hắc minh chủ Tạ Cô Châu hai tỷ đệ cùng nhau chấp chưởng.
Từ lúc sáng thế đến bây giờ, trong quá trình biến hóa dài đằng đẵng của vũ trụ hồng hoang, những phàm nhân được Thiếu Quán đưa đến phàm thế đã sớm thay đổi tín ngưỡng, tự nhiên cũng quên đi lai lịch và hàm nghĩa chân chính của chốn minh ti, giống như quên mất đi nguồn gốc lai lịch của bọn họ.
Quốc sư cũng tĩnh là một người có hiểu biết rộng rãi trên đời, liên quan đến minh ti, lại chỉ biết được những cái tên như Tư Bất Đắc tuyền, Đoạn Sinh Môn, Võng Nhiên Đạo, Vong Xuyên, Ức Xuyên, Luân Hồi Đài, cộng thêm bướm câu hồn. Một nữa là nghe được từ sư phụ hắn, nửa còn lại là do mấy năm trước từng thỉnh giáo Liên Tam điện hạ.
Quốc Sư đứng trước Tư Bất Đắc tuyền ngẩn ngơ. Tư Bất Đắc tuyền tuy được gọi là suối, thực chất là một con sông dài. Nơi đây đã không có nhật nguyệt là cũng chẳng có sao, cho nên rất khó để có thể phân biệt được dòng chảy của con sông này, không biết nó rốt cuộc là chảy tử đông sang tây hay chảy từ nam đến bắc.
Mượn chút ánh sáng bạc lờ mờ của những ngôi sao xa vời trên không trung, cũng chỉ có thể nhìn thấy được con sông này tựa như từ trong đám mây dày đặc đến lại giống như từ trong đám mây dày đặc đi.
Quốc sư đột nhiên hiểu ra đám mây dày đặc đó có lẽ gọi là hỗn độn.
Vị thế tử rốt cuộc cũng được tự do tháo khăn bịt mắt xuống đang đứng bên cạnh quốc sư, ngước đầu nhìn bia đá cao trăm trượng được dựng bên bờ sông, đọc thành tiếng ba chữ to tướng khắc trên mặt đá: "Tư Bất Đắc." Lại nhìn xung quanh một lượt, cau mày hỏi quốc sư: "....Đây là nơi nào?"
Quốc sư đột nhiên thấy đau đầu.
Tư Bất Đắc tuyền là cửa khẩu đầu tiên của chốn minh ti. Đi qua Tư Bất Đắc tuyền mới có thẻ đến được cửa vào chân chính của minh ti, Đoạn Sanh Môn.
Lúc nhỏ Quốc sư từng nghe sư phụ hắn nói, minh ti của hai tỷ đệ minh chủ Tạ Họa Lâu và Tạ Cô Châu, bởi vì thường niên đều ru rú ở minh ti không có chuyện gì làm, liền thích dày vò đám phàm nhân ngu độn. Tư Bất Đắc tuyền là do ý nghĩ của minh chủ Tạ Họa Lâu.
Sau khi phàm nhân chết đi, u hồn trở về chốn minh ti, đầu tiên phải vào Tư Bất Đắc tuyền đến suy nghĩ ba chuyện: Nhớ đến chuyện kiếp trước, kiếp này và kiếp sau; Kiếp trước có ý nghĩa gì, kiếp này có ý nghĩa gì, kiếp sau có ý nghĩa gì? Cái này có thể giúp được u hồn hồi tưởng lại cuộc đời, đối diện với bản than, tự tra hỏi chính bản thân mình.
Những u hồn có ngộ tính sẽ ngâm mình trong Tư Bất Đắc tuyền mấy tháng liên, cho dù tiền kiếp có bao nhiêu si oán chấp trách, thì khi đến bờ cũng ngộ được nhiều điều. Ví dụ như có một đôi nam nữ si tình trước khi chết đứng đợi trên bờ sông Vong Xuyên ba năm, trên cơ bản người chết trước phải vào trong Tư Bất Đắc tuyền ngâm rồi mới bò lên, hắn ngay lập tức giác ngộ ra rồi hủy bỏ lời hẹn trước, căn bản không thể chống đỡ được đi đến Vong Xuyên. Tư Bất Đắc tuyền chính là khiến cho người ta phẫn nộ đến thế, có thể thấy được Bạch minh chủ Tạ Họa Lâu thật sự là kẻ địch của tất cả những nữ nhân si tình trên đời.
Nhìn quốc sư im lặng hồi lâu, Quý thế tử lại hỏi thêm lần nữa: "Quốc sư đại nhân, đây là chỗ nào?"
Quốc sư trầm mặc một lúc: "Ồ, là như thế này, đây là giấc mộng của ngươi, ngươi đang nằm mơ, còn ta vì sao lại xuất hiện trong giấc mơ của ngươi, ta là tùy tiện đi tới dạo chơi thôi.:" Quốc sư giả vờ thoải mái nhẹ nhàng đi dạo xung quanh một vòng, gượng gạo cười: "Giấc mơ này của thể tử có chút huyền ảo nha, hahaha."
Quý thế tử trầm mặc hồi lâu: "Quốc sư đại nhân, ta cũng không phải là nít ranh ba tuổi, không biết phân biệt bản thân đang nằm mơ hay là tỉnh táo." Hắn nhìn quốc sư: "Trong truyền thuyết có nói, cũng có một nơi gọi là Tư Bất Đắc, là lối vào của địa phủ, người sau khi chết quỷ hồn sẽ trở về chốn địa phủ, trở về Tư Bất Đắc.
Nụ cười của quốc sư cứng lại: "...Quý thế tử thật sự là hiểu biết rộng rãi". Chợt nhận ra lừa Quý thế tử không dễ chút nào, quốc sư liền lựa chọn từ bỏ việc lừa thế tử , thản nhiên nói: "Đây đúng là nơi ngươi nghĩ đến, bất quá địa phủ là cách nói của phàm nhân, thế gian vốn không có địa phủ, thế gian chỉ có minh ti; quỷ hồn cũng là cách gọi của người phàm, trong minh ti không hề có quỷ hồn, mà là u hồn.
Quý thế tử hiển nhiên không thể tiếp nhận được hiện thực này, trong biểu cảm bình tĩnh lộ ra một chút vết nứt: "...Ngươi thế mà lại đưa ta đến cái nơi này."
Quốc sư nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy Quý thế tử.
Quý thế tử sau khi phản ứng lại kịp không rút kiếm ra mà chém quốc sư vì đã đưa hắn đến đây, điều này quả thực đã vượt qua dự đoán của quốc sư, cho nên quốc sư cũng có chút hảo cảm với Quý thế tử, an ủi hắn nói: "Thế tử không cần lo lắng, người và ta không phải u hồn, đây vẫn là nhục thân phàm thai, chỉ là có chút chuyện, cần người đến đây một chuyến mà thôi."
Điều này đương nhiên không thê an ủi được Quý thế tử, nhưng dù sao cũng có thể di chuyển được sự chú ý của hắn, hắn ngưng mày nói: "Ngươi nói A Ngọc nàng đang ở đây sao?"
Quốc sư cảm thấy vô cùng ngạc nhiên trước sự nhạy bén của Quý thế tử, nhưng đây không phải lúc để hắn bái phục, hắn liếc bờ bên kia, thể hiện sự sầu tư của mình: "Bọn họ không đợi chúng ta đã đi qua Tư Bất Đắc tuyền, bây giờ có lẽ cũng đã đến Đoạn Sinh Môn rồi. Nhưng không có sư huynh quân môn giúp đỡ...."quốc sư che trán: "Ồ, sư huynh quan môn của ta là đại tướng quân, đây cũng chính là lý do vì sao hắn có thể đưa Hồng Ngọc quận chúa xông vào minh ti."
Có thể bịa chuyện đến mức này quốc sư hắn cũng đã tận lực rồi, nhưng hắn đột nhiên nhớ lại trong mắt người phàm Liên Tam kỳ thực nhỏ tuổi hơn hắn rất nhiều...hắn bình tĩnh, thử sửa lại lời: "Đúng rồi, sư môn của chúng ra thu nhận đệ tử đều xem căn cốt, ai căn cốt tốt thì được làm sư huynh, đại tướng quân căn cốt rất tốt, vì thế tuy vào sư môn trễ nhưng lại được làm sư huynh của chúng ta."
Quốc sư liếc Quý thế tử, thấy Quý thế tử không hề tỏ ra hoài nghi, hắn liền thở phào nhẹ nhõm: "Không có đại tướng quân giúp đỡ, ta cũng không biết làm sao để vượt qua được Tư Bất Đắc tuyền, người xem con suối này không có cầu, trên sông cũng không có thuyền, bơi qua cũng không ổn, nước của Tư Bất Đắc tuyền không thể chạm vào, ta cảm thấy..." Quốc sư ngừng lại.
Sau ba chữ "ta cảm thấy", quốc sư nhìn thấy con sông trước mắt bỗng đông cứng lại, nước sông xanh biếc tựa như một khối đá quý khổng lồ lấp đầy mặt sông, dưới ánh sáng bạc của những vì sao xa vời kia, tỏa ra ánh sánh lạnh lẽo quỷ dị. Dưới mặt băng có rất nhiều những bóng hồn cũng bị đóng băng, là những u hồn đang qua sông.
Thủy thần chấp chưởng sông hồ khắp thiên hạ. Có thể trong phút chốc đóng băng sông minh ti, mười phần thì hết tám phần là do thủy thần làm ra rồi. Đây có lẽ là pháp thuật mà tam điện hạ để lại để giúp họ qua sông vì ngài không ở lại đợi họ đây mà. Dù là lúc nào nhìn thấy pháp thuật mà Liên Tam thi triển, đều khiến cho quốc sư hắn cảm thấy kinh dị. Đây chính là thiên thần.
Quốc sư sửng sốt nhìn dòng sông đẹp đẽ bị đóng bằng hồi lâu, mới cho những lời nói lúc nãy một tổng hết: "Ta thấy...xem ra chúng ta có thể trực tiếp đi qua rồi."
Qua được suối Tư Bất Đắc, thì đến Đoạn Sinh môn. Ở phàm thế Đoạn Sinh môn nổi tiếng hơn suối Tư Bất Đắc, phàm nhân không biết suối Tư Bất Đắc, nhưng đại đa số người đều nghe được ở địa phủ có một Đoạn Sinh Môn trong những truyền thuyết, do một con cự thú một đầu tên là Thổ Bá canh giữ.
Trong truyền thiết đầu Thổ Bá có sừng sắc nhọn, đầu hổ ba mắt, thân thể giống như con trâu khổng lồ, hình dáng rất đáng sợ, canh gác Đoạn sanh môn, chỉ cho những u hồn bị đọa vào vòng luân hồi sanh tử chốn minh ti đi qua.
Quý thế tử nhìn cánh cửa cũ kỹ đang mở ra trước mặt.
Đó là một cánh cửa bằng đá vô cùng to lớn, xà ngang bên trên cánh cửa cũng làm từ đá, phía trên khắc ba chữ to lớn "Đoạn Sinh Môn".
Ba chữ đó có màu đỏ, nét chữ khoáng đạt phong lưu, bên trái còn đề một chữ ký màu huyết đỏ: "Tạ Họa Lâu thư"
Quý thế tử đã thích nghi được với hiện thực đã bình tĩnh trở lại nhìn chữ khắc trước công hai lần, lại nhìn con cự thú đang nằm thở hừ hừ trước cánh cổng đá, cau mày nửa ngày, đầu kiếm chỉ vào con Thổ Bá đang nằm hừ hừ trước cánh cổng đá: "Đây là do đại tướng quân làm sao?"
Quốc sư cũng nhìn con Cự Thú, nội tâm hắn cảm thấy cái này nhất định là do Liên Tam làm rồi, cho dù có giải thích đó là sư huynh quan môn của hắn, một người phàm chưa tu thành chánh quả, vì sao có thể đánh cho linh thú của địa phủ bị thương đến mức này, cái này khó nói. Quốc sư cảm thấy một sự đau đầu quen thuộc ập đến, hắn trầm mặc nửa ngày: "Sao có thể." Hắn nói: "Nhất định là người khác đến xông vào minh ti rồi, cũng không biết là địch hay là bạn, tiểu quận chúa nàng có xảy ra chuyện gì không, chúng ta..."
Chiêu này quả nhiên có tác dụng, Quý thế tử vừa nghe thấy Thành Ngọc gặp nguy hiểm, lập tức phi thân đi vào trong Đoạn Sinh Môn, vội vã vào trong đường Võng Nhiên.
Quốc sư nhìn bóng lưng Quý thế tử từ xa, đột nhiên nhớ lại, Võng Nhiên đạo có Minh Thú. Hỏng rồi.
Vết máu trên người Thổ Bá vẫn còn ấm nóng, chứng tỏ Liên Tam vừa mới vào Võng Nhiên đường không lâu, mười phần thì có tám chín phần là vẫn chưa giải quyết sạch sẽ ngũ đại Minh Thú hung tàn hơn Thổ Bá kia rồi. Quý thế tử tùy tiện đi vào trong, nhục thể phàm thai đời này của hắn, nếu như gặp phải con Minh Thú trừ những u hồn có công đức ra thì không gì là không nuốt kia thì không còn nghi ngờ gì nữa chính là đi nạp mạng rồi,
Da đầu quốc sự tê rần, cái gì cũng không kịp nghĩ, vội vã đi theo sau.
Võng Nhiên đạo tuy được gọi là một hành lang, nhưng lại không giống với hành lang, bên trong vô cùng rộng lớn, tường được làm bằng thủy tinh đen đất được làm bằng thủy tinh màu tím, tuy có minh châu chiếu sáng cả hành lang, những người ở trong đó lại vẫn cứ mãi cảm thấy mông lung.
Đi vào trong, sắc mặt quốc sư đột nhiên trắng bệch. Trước mắt hắn không hình không ảnh, cũng không cảm thấy bắt cứ tia nguy hiểm nào, chính ngay tại khoảnh khắc hắn đang xao nhãng, có một móng vuốt sắc nhọn hung hung cắm vào vai hắn. Cơn đau bất thần ập đến, quốc sư vốn có thể rút kiếm ra để chống cự, những ánh kiếm đâm vào đâu cũng đều là hư vô.
Vô hình vô ảnh, lại có thể làm người bị thương, đó chính là Minh Thú.
Quốc sư đang muốn vứt kiếm qua bên để bấm quyết, thì thân ảnh màu trắng tựa như cơn gió lướt qua người hắn. Thiết phiến màu đen điểm lên vai đưa hắn lùi về sao, quốc sư hoảng hốt, thì nghe gần cạnh có tiếng cầm thú rít lên đau đớn, một làn khói đen từ cánh tay trái hắn thoát ra ngoài. Là một trong ngũ đại Minh Thú Huyền Điểu.
"Trông chừng nàng." Âm thanh thanh lãnh lướt qua người hắn, quốc sư cảm thấy sự đau đớn từ vết thương trên vai bỗng dưng biến mất, trong lòng liền lại trở nên nặng nề, là Tam điện hạ đẩy quận chúa vào trong lòng hắn.
Quốc sư chỉ kịp mở miệng gọi hai tiếng "tướng quân", liền nhìn thấy một một đạo kết giới bằng thủy tinh đột nhiên kéo dài đến trước mặt hắn mấy trượng, trong phút chốc đã bao trùm từ đỉnh hành lang đến toàn bộ không gian xung quanh. Ánh mắt hắn nhìn về vị Quý thế tử đang chống kiếm quỳ xuống ở một nơi cách đó không xa, mà vị Tam điện hạ lúc nãy vừa cứu hắn một mạng giống như cơn gió, trước lúc tiểu quận chúa đưa tay ra muốn kéo lấy ống tay áo của hắn, thì hắn đã nhanh chóng lướt qua kết giới, biến mất ở cuối hành lang.
Tuy rằng Tam điện hạ đấy quận chúa vào trong lòng hắn, nhưng quốc sư hiểu chuyện, biết rằng Liên Tam tuyệt đối không có ý muốn hắn ôm quận chúa trong lòng. Quốc sư liền đưa tay phải ra nhẹ nhàng đỡ lấy Thành Ngọc.
Đây là lần đầu tiên quốc sư tiếp xúc gần như vậy sau khi nàng trưởng thành, vì nàng là một tiểu cô nương của phàm thế, lần đầu tiên vào chốn minh ti, lại đi cúng với Liên Tam đánh nhau với những Minh Thú đó, nhất định là bị dọa khiếp rồi, đang nghĩ phải nên an ủi nàng một chút, không ngờ rằng nàng đột nhiên hất tay hắn ra, chạy về phía Liên Tam vừa biến mất ở cuối hành lang.
Chớp mắt quốc sư chưa kịp phản ứng lại, nhưng dù sao hắn cũng có đạo thuật cao siêu, thân thế ngay lập tức đuổi sát theo sau.
Thành Ngọc chạy đến trước kết giới, không hề đánh bậy cào bậy lên kết giới như quốc sư nghĩ, nàng chỉ yên lặng đứng đó, khẽ mím môi, chăm chú nhìn về phía cuối hành lang. Đứng được một hồi lâu, có lẽ là phát hiện ra không thể nào nhìn rõ được trận đánh của Liên Tam với Minh thú, nàng liền đưa hai tay lên đặt vào kết giới, khẽ nghiêng đầu ghé tai lắng nghe.
Quốc sư cảm thấy tò mò dừng bước. Quý thể tử chạy lên trước mặt hắn, cách chỗ Thành Ngọc đứng mấy bước, không nói lời này kéo nàng rời khỏi kết giới: "Chỗ này nguy hiểm, đừng dựa vào gần quá!"
Lúc Quý thể tử đưa tay qua, Thành Ngọc đã nhanh chóng lùi về sau hai bước, vẫn như cũ dán tay vào kết giới thủy tinh. Sau khi nhìn rõ Quý thế tử nàng sửng sốt, sau đưa tay lên miệng suỵt một tiếng, chỉ vào kết giới nói nhỏ: "Đứng nói chuyện."
Quốc sư nghĩ một hồi, cũng đến gần kết giới, học theo Thành Ngọc dán tai vào kết giới, mơ hồ nghe được âm thanh đánh nhau từ đằng xa truyền lại, hắn liền hiểu ra nàng đang muốn làm gì. Quả nhiên đã nghe nàng nhỏ giọng giải thích: "Ta chỉ muốn biết Liên Tam ca ca có an toàn hay không thôi."
Sắc mặt Quý thế tử không tốt lắm, giằng co một lát mới nhượng bộ nói: "Vậy ta ở đây bảo vệ cho cô."
Thành Ngọc không trả lời, nàng có chút hiếu kỳ nhìn Quý thế tử một cái, giống như rất khó hiểu vì sao Quý thế tử đột nhiên lại quan tâm đến nàng như vậy.
Quốc sư không có hứng thú trong việc hiểu ý của hai người, hắn nhìn Thành Ngọc một lòng một dạ lo lắng cho Liên Tam, trong lòng lãnh đạm nghĩ, so với việc lo lắng cho Tam điện hạ thì chi bằng chúng ta nên lo lắng cho sự an toàn của đám Minh Thú kia thì hơn.
Vừa rồi tuy chỉ lướt qua vai Tam điện hạ, nhưng hắn có thể chắc chắn bản thân không hề nhìn lầm, Tam điện hạ lúc đấu với Minh Thú chỉ dùng có hai mươi bảy cốt thiết phiến mà thôi. Thiết phiến đó dùng hàn thiết để làm cốt phiến, mặt phiến khắc hình vảy cá, đúng là một pháp khí hiếm có, nhưng đó không phải là thần binh mà Liên Tam quen dùng, có thể thấy hắn căn bản không hề nghiêm túc đánh, còn như đang trêu đùa đám Minh Thú kia.
Sâu trong dãy hành lang truyền tới âm thanh đau đớn của đám mãnh thú, nên chắc chắn Tam điện hạ đang chiếm thế thượng phong rồi, quốc sư chú ý đến thần sắc căng thẳng của Thành Ngọc lúc này đã dịu xuống rất nhiều.
Nếu như thế cục đã ổn định rồi, quốc sư cảm thấy, bọn họ đứng đây, cũng không có việc gì làm, mọi người chi bằng trò chuyện với nhau một chút. Nhân lúc này bắt chuyện với quận chú, hai người một hỏi một đáp
"Không biết tướng quân mang quận chúa đến đây, có nói cho quận chúa biết nơi này là đâu không?"
"...Nơi này không phải là minh ti sao?"
"Vậy tướng quân có nói với quận chúa, người vì sao có thể đưa quận chúa đến minh ti không?"
"...Đó không phải là vì Liên Tam ca ca và quốc sư là huynh đệ đồng môn sao?"
Quốc sư không hề nghĩ đến hắn với Tam điện hạ lại có thể thần giao cách cảm đến vậy, nhất thời cảm thấy không còn gì để nói. Nhưng câu hắn muốn hỏi nhất không phải là hai vấn đề trên, hắn chỉ muốn hỏi: "Vậy vì sao tướng quân lại đưa quận chúa đến Minh Ti quận chúa có biết không?"
Thành Ngọc lúc này không lập tức trả lời hắn. Nàng đột nhìn liếc nhìn Quý Minh Phong, Quý thế tử ngẩng đầu, nàng lập tức cụp mắt, rất lâu sau, nàng mới thấp giọng: "Huynh ấy nói, huynh ấy đưa ta đi gặp Thanh Linh."
Quốc sư không biết Thanh Linh là ai, câu trả lời này làm hắn cảm thấy rất mù mờ, lại thấy Quý thế tử đột nhiên cứng người.
Quốc sư nói: "Thanh Linh là..."
Thì thế Quý thế tử gượng gạo nói: "Ta không biết cái chết của Thanh Linh lại khiến nàng..."
Sau đó quốc sư thấy trong mắt quận chúa xuất hiện thần sắc kỳ lạ, nàng giống như cảm thấy câu trả lời của Quý thế tử thật khó hiểu, cau mày nói: "Thế tử sao lại không biết được? Bởi vì." Giọng nói nàng đột nhiên nhẹ hẫng: "Là Quý thế tử nói với ta, Thanh Linh vì ta mà chết, là ta ngang bướng vô tri nên hại chết nàng, ta dù có sai cả trăm lần cũng không biết đường hối cái." Vành mắt nàng đỏ ửng: "Ta không biết ta phải mãi mãi mang theo tội lỗi này, ta không quên ngày hôm đó, ngươi và Mạnh Trân, các người nói với ta, ta bắt buộc phải gánh theo tội lỗi này."
Quý Minh Phong hoảng loạn, sắc mặt dần trơ nên trắng bệch, hắn giống như muốn nói gì đó, nhưng lúc này đây, kết giới thủy tinh đột nhiên bị một sức mạnh to lớn đánh vào.
Quốc sư vừa kịp nắm lấy cánh tay của Thành Ngọc, đã có một làn khói đen chui vào trong kết giới, đem hắn và Thành Ngọc cuốn vào trong đó. Quốc sư vội vàng dùng kiếm phong ấn, đám vào trong đám sương mù, nghe được được chính là âm thanh của Minh thú kia kêu lên một tiếng thảm thiết, đáng tiếc không đâm vào chỗ quan trọng.
Minh thú hiện ra một nửa hình hung hăng ném hắn xuống đất, là một con Huyền Hồ. Hắn tuy rằng được buông ra rồi nhưng Thành Ngọc lại bị đuôi của Huyền Hồ cuốn lấy. Quốc sư lập tức đưa tay trích máu bấm quyết, nhưng tốc độ vẫn không bằng được con súc sinh xảo quyệt kia, trường kiếm của Quý Minh Phong ở phàm giới đã tính là cực nhanh, nhưng kiếm đó đến chốn này, lại không thể nào làm cho đám linh thú giảo hoạt nhạy bén tổn thương nửa phần.
Con Huyền Hồ kia dám xông vào kết giới của Liên Tam tạo nên, cũng có thể thấy được nó hung tàn thế nào rồi, quốc suy nghĩ Liên Tam đang bị bốn con minh thú khác bám riết ở cuối hành lang rồi nên cũng không có thời gian rảnh đến đây cứu được, trái tim hắn giờ đây giống như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Linh thú kia tựa như nhận ra bản thân nó đang ở thế thượng phong, không khỏi đắc ý hóa thành hình người, ở giữa không trung tạo ra một kết giới. Sau kết giới mơ hồ đó, một cái đuôi của nó cuốn lấy Thành Ngọc làm cho nàng không cách nào giãy dụa được, bật ngón tay dài ngoằng dí vào sát cổ Thành Ngọc, ra vẻ văn nhã cười: "Chiếm không được tiện nghi của vị thần quân kia, tiện nghi của một cô nương bé thế này, cũng dễ hơn nhiều!"
Thành Ngọc rất sợ hãi, nhưng nàng không kêu ra tiếng, chỉ nín thở dùng sức ngửa đầu là sau, muốn tránh xa gương mặt đen thui của nam nhân vừa hóa thành hình người sáp đến gần nàng kia. Thì nghe được nam nhân kia trêu chọc nói nhỏ với nàng: "Tiểu mỹ nhân, đừng tránh mà ~", nàng mơ hồ biết được hắn muốn làm gì, chỉ có thể dùng sức giãy dụa, nhưng nàng chỉ là một người phàm, sao có thể giãy ra được đây, Lúc nàng đang vô cùng hoảng sợ nhắm chắt hai mắt lại thì nghe được một giọng nói vang lên bên cạnh: "Muốn chết." Trong gióng nói ẩn chứa sự phẫn nộ.
Nàng đột nhiên mở mắt, chỉ nhìn thấy khuôn mắt Huyền Hồ gần trong gang tấc kia đang vặn vẹo. Một cây trường thương xuyên qua ngực trái hắn, Huyền Hồ bị bức hóa trở về nguyên hình một lần nữa bị ném vào trong kết giới thủy tỉnh, trong phút chốc kết giới đó dày thêm ba tầng nữa.
Liên Tam trầm mặc ôm lấy Thành Ngọc vừa được hồ đuôi thả ra lập tức rơi giữa không trung, bất quá cái ôm đó chỉ trong nháy mắt, Thành Ngọc thậm chí còn chưa kịp hồi thần, đợi đến lúc quốc sư phi thân đến đỡ nàng, Liên Tam đã buông nàng ra,
Những nàng cơ hồ theo bản năng đi tho hắn, chưa kịp nghĩ ngợi tay phải đã đưa ra, muốn nắm lấy tay Liên Tam, nhưng chỉ kịp chạm vào ngón tay của chàng. Cho dù chỉ một chút ấm áp từ bàn tay hắn, cũng khiến nàng lưu luyến nhất là sau khi trải qua sự sợ hãi đó, một chút xúc chạm nho nhỏ, ngón tay hai người chỉ chạm vào nhau. Nàng thử đưa tay ra nắm lấy ngón tay chàng lần nữa, chỉ là không thể năm được gì. Nàng cảm thấy ủy khuất, lại phát hiện ra tay của Liên Tam một khắc sau đó nắm lấy tay nàng, nắm thật chặt sau đó thả ra nói với nàng: "Ngoan." Tất cả những điều này chỉ xảy ra trong một sát na. Cho đến khi đưa mắt nhìn đã thấy Liên Tam trở lại trong kết giới, Thành Ngọc có chút ngơ ngác.
Quốc sư đứng bên cạnh nhìn thấy những hành động của Liên tam và tiểu quận chú trong phút ngắn ngủi kia, cảm thấy bản thân hắn phải bình tĩnh lại. Nhưng không có thời gian để hắn bình tĩnh. Một khắc tiếp theo, quốc sư trợn mắt nhìn thấy vô số con sóng khổng lộ từ Võng Nhiên đạo đột nhiên ập đến, trong chớp mắt đã ngập cả kết giới.
Kết giới tựa như hóa thành biển sâu.
Thế gian này bất luận là nơi nào có biển sâu, thì đó không phải đều là vương thổ của thủy thần sao.
Quốc sư cảm thấy hắn cuối cùng cũng có thể hiểu được câu nói "muốn chết" lúc nãy của Tam điện hạ là có ý nghĩa gì.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]