Chương trước
Chương sau
TAM SINH TAM THẾ BỘ SINH LIÊN

Chương 13.2:

Những ngày này Thành Ngọc không đến Cự Sương viện vào lúc sáng sớm như bình thường. Bởi vì tối qua lúc nàng và Thanh Linh đối ẩm, Thanh Linh có nói với nàng rằng tiếng Oanh hót ở Thanh Tước sơn trang ngoại ô Hạm Thành chính là cảnh xuân tuyệt vời nhất tại Lệ Xuyên vương quốc này, nói rằng nơi đó không phải là một nơi tầm thường, mỗi năm đều có rất nhiều những tài tử kiêu khách đến đó trước để nghe Oanh hót.

Thanh Linh không nói nhiều lời, nhưng vô cùng hấp dẫn, vì thế mà nói đây chính là thánh địa mà mỗi khi tết Thanh Minh đến người ta đến đây sẽ cảm thấy như lạc vào tiên cảnh, phảng phất như thực sự có thể nhìn thấy khách đến đây du ngoạn đối ẩm bình thơ, tài tử uống rượu đối câu, còn các giai nhân thì ngồi gảy đàn tạo nên một khung cảnh hoà hợp.

Thành Ngọc không có hứng thú với chuyện tài tử ngâm thơ đối ấm, nhưng lại rất hứng thú với ca cơ hát xướng, cho nên khi nghe Thanh Linh kể như vậy trong lòng lập tức cảm thấy ngứa ngáy không thôi, vừa mới sáng ra đã cùng với Thanh Linh đi đến Thanh Tước sơn trang để nghe Oanh hót, cho đến giờ mão ba khắc mới trở về phủ.

Bởi vì nàng là một thiếu nữ quen vận động, không hề giống với những người thiếu nữ yểu điệu yếu đuối khác, đi chơi hơn nửa ngày, cũng không cảm thấy quá mệt mỏi. Lúc trở về phủ vẫn muốn đến thư phòng phía nam xem sánh như thường ngày cho đến giờ thìn, bây giờ nàng đến đó có khi còn trước Quý Minh Phong một bước,

Hôm nay thời tiết rất tốt, Thành Ngọc bước vào Cự Sương viện, từ xa đã nhìn thấy Quý Minh Phong. Thư phòng phía nam nằm sát bên hồ Yên Vũ, bên hồ có trồng một cây Liễu, xung quanh là những gốc hạnh, màu xanh rì rào, sắc xuân nồng đạm, quả thực là cảnh tượng ngập tràn sắc xuân.

Thành Ngọc đi đến gần, nhìn thấy Quý Minh Phong một thân áo làm, trên tay cầm một quyển sách, ngồi cạnh cửa sổ, nhìn thanh lãnh anh tuấn vô cùng. Nhưng ánh mắt thế tử lại không hề đặt trên trang sách, thế tử khẽ nhíu mày nhìn xa xăm vào phong cảnh bên hồ kia, không biết là đang nghĩ đến chuyện gì.

Thành Ngọc đứng cách một đoạn khá xa đưa tay lên vẫy chào:"Thế tử ca ca!"

Nghe tiếng nàng gọi, Quý thế tử khẽ ngẩn người, ánh mắt di chuyển từ bên hồ đến người nàng. Nhưng thế tử lại không hề trả lời lại nàng, ánh mắt chỉ dừng lại trên người nàng trong chốc lát rồi lại rời đi, tiếp tục nhìn vào hồ nước.

Thành Ngọc sờ mũi, không quan tâm đi thẳng vào trong thư phòng.Thế tử không để ý nàng cũng là chuyện thường ngày, nàng cũng không quá để tâm, chỉ là đôi mày của thế tử cứ nhíu chặt lại lúc ngắm cảnh hồ nước...Quý thế tử hôm nay có vẻ không được vui

Vậy hôm nay có lẽ nàng không nên làm phiền Quý thế tử rồi, có lẽ nên để cho hắn ngồi một mình, lúc người ta không vui không phải đều thích được ở một mình sao? Nhưng đến cũng đã đến rồi, quay người đi cũng không hay lắm, hay là trước tiên cứ vào trong thư phòng hỏi thăm thế tử một chút, sau đó lại tìm một cái cớ để rời đi? Đúng rồi, chuyện này nên làm vậy mới ổn thoả.

Nàng đẩy cánh cửa thư phòng bước vào, hỏi thăm Quý Minh Phong một chút, sau đó ngồi xếp bằng trên ghế do dự hồi lâu, đột nhiên nhớ đến điều gì đó:" A, hôm nay ta đã hứa với Thanh Linh tỷ cùng thêu lụa hai mặt, sao ta lại chạy đến thư phòng phía nam thế này, thế tử ca ca, ta còn có chính sự khác, hôm nay ra đành..."

Quý Minh Phong nhìn nàng, không khách khí ngắt lời: "Vậy thì tính là chính sự gì." Ngừng lại một lũc đưa tay ra gõ gõ trên bàn:" Qua đây ăn chè."

Thành Ngọc ngẩn người, quả nhiên nhìn thấy trước mặt Quý Minh Phong có đặt một chè làm bằng sứ trắng. Nàng không hiểu hắn kêu nàng ăn chè là vì lý do gì. Chẳng lẽ chỉ vì hôm qua nàng nói hắn đáng yêu mà hắn ghi hận đến tận hôm nay, biết nàng ghét ăn chè, vì thêa mới chuẩn bị sẵn đợi nàng? Hắn cũng không đến nỗi như thế chứ..

Thành Ngọc hồ nghi suy nghĩ hồi lầu, Quý Minh Phong đã múc chè ra bát sẵn, đặt trước mặt nàng. Còn hắn thì mở sách ra, ghi chú cái gì đó ở trang lúc nãy vừa lật.

Thành Ngọc lướt mắt qua, thế tử phát hiện ra ánh mắt của nàng cũng nâng mắt nhìn nàng, nàng nhanh chóng thu lại ánh mắt, nàng suy nghĩ hồi lâu sau đó tán thưởng bút pháp của thế tử:" Người ta khi dùng bút mềm viết tiểu khải thì thường không có tinh thần lắm, nhưng nét chữ này của thế tử ca ca huynh quả thật là vừa đẹp vừa có thần, huynh thật lợi hại nha!"

Thế tử không để ý đến chiêu trò này của nàng, tay phải vẫn không dừng lại nét bút tay trái chỉ vào bắt sứ trước mặt, lời ít ý nhiều nói:"Ăn."

Thành Ngọc lại suy nghĩ thêm một hồi nữa, nói:"Thế tử ca ca, ta thực ra không thích ăn đồ ngọt lắm..."

Nét bút của thế tử ngừng lại, ngẩng đầu nhìn nàng:"Thế nên?"

"Thế nên ta cảm thấy," Nhưng nhìn thấy đôi lông may nhíu chặt của thế tử, nàng đột nhiên lại nhớ đến chuyện hôm nay thế kỉ không được vui cho lắm. Không phải hôm qua nàng mới tự phản tỉnh sao, nếu như không có hiểu ý hắn như Tần Tố My, nàng cũng không dại gì mà xui xẻo. Nàng lập tức ngừng lại, thay đổi cách nói chuyện, cười cứng ngắc,"Thế nên ta cảm thấy...tuy rằng ta bình thường không thích đồ ngọt." Nàng vét hết tâm tư nghĩ ra một câu."Nhưng đây là chè mà thế tử đề dành cho ta, nếu đã là do thế tử ca ca cố ý để dành cho ta, vậy ta sẽ không kén chọn nữa."

Nói đoạn vừa quan sát sắc mặt của Quý Minh Phong vừa bưng bát chè lên, thấy Quý Minh Phong đang nhìn mình, nàng một chứ không cũng không dám nói ra, chỉ đành dũng mãnh nuốt hết vào.

Nước đường dính vào môi, nàng kinh ngạc:"Sao chè hạt sen Bách Hợp này lại lạnh vậy?"

Thế tử nhàn nhạt nói:"Ngươi đến trễ quá, chè lạnh rồi, là do lỗi của chè sao?"

Nàng đến nhận sai cũng cảm thấy thật kỳ quái:"Là lỗi của ta." Nhưng chung quy nàng vẫn không muốn uống chút nào

Nàng do dự hết nửa ngày, lại tự tìm cho bản thân một lý do:"Bất quá ta nghĩ, nếu như đã lạnh rồi, ta vẫn là không ăn chè mới tốt." Nàng thành khẩn:" ta đây cũng là đang nghĩ thay cho thế tử ca ca thôi bởi vì." Nàng thăm dò thần sắc hắn, đang tìm logic trong chuyện để đáp trả:"Huynh xem, đây là chén chè đã nguội lạnh, lỡ như ta vừa uống vào liền bị bệnh, cuối cùng vẫn phải phiền ai đến chăm sóc ta, đương nhiên là thế tử ca ca huynh rồi nếu như thế lại làm phiền huynh nữa?"

Quý thế tử đến nhìn nàng một cái cũng không thèm nhìn, nhấc bút lên, không chút gợn sóng nói:"Không phiền đến ta được, Tề đại phu ở sát vách phòng viện của cô, hắn chưa đau bệnh bụng rất giỏi."

Trong lòng Thành Ngọc khẽ chấn động một cái. Ách, nàng quá bất cẩn rồi, thế tử không dễ bị lừa như Tiểu Hoa và Lê Hưởng, nàng là một người ở trong tay thổ phỉ còn cảm thấy bình thường, lại là một quận chúa đi theo hắn vội vàng cũng không có gì, muốn để hắn tin rằng nàng đột nhiên yếu đuối đến mức thu một bát chè lạnh thì quả thực là làm khó hắn.

Nàng bưng chén chè lên, không tình không nguyện lẩm bẩm:"Vậy ta uống là được rồi."

Nhưng đến khi húp chén chè kia mới phát hiện rất ngon. Thành Ngọc ngạc nhiên, hồ nghi nhìn Quý thế tử:"Hôm nay sao lại không ngọt giống hôm qua rồi? Là huynh nói với Tần cô nương đừng nấu ngọt như thế sao? Không đúng, Tần cô nương hôm nay không phải đi dâng hương rồi sao?

Quý thế tử nghe nàng, bàn tay cầm bút ngừng một chặp:"Trên đời này chỉ có Tần Tố My mới biết nấu chè sao?"

"Ồ, không phải Tần cô nương nấu, vậy thì ai nấu vậy?" Nàng uống vừa từng ngụm vừa hỏi, thấy Quý thế tử không trả lời, nàng nói đùa một câu:"Không thể là thế tử ca ca huynh chứ."

Quý thế tử đột nhiên ngẩng đầu:"Sao lại không thể là ta nấu?"

Thành Ngọc không lập tức trả lời. Thành Ngọc bị nghẹn. Thành Ngọc ho một tiếng hỏi Quý thế tử một vấn đề:"Thế tử ca ca huynh là đặc biệt nấu cho ta sao?"

Thế tử không trả lời

Thành Ngọc vuốt ngực để cho đỡ nghẹn:"Thật, thật sao?"

Quý thế tử cuối cùng cũng không nhịn được mà trả lời nàng:"Nấu cho ta, nấu hơi nhiều."

Thành Ngọc cuối cùng cũng ngừng được cơn ho khan, không hiểu nói:"Nhưng mà huynh không phải thích ăn cái ví rất ngọt rất ngọt rất đáng yêu đó sao."

Quý thế tử nhướng mày:"Cô thử nói ta đáng yêu nữa thử xem."

Thành Ngọc im lặng.

Quý thế tử nhàn nhạt nói:"Hôm nay ta không muốn ăn ngọt, không được sao?"

Thành Ngọc gật đầu:" Vậy được rồi, như thế cũng được mà

Nhưng mà nàng rất hiếu kỳ khẩu vị của thế tử, nhịn không được mà hỏi:"Huynh cũng ăn được chè không ngọt lắm, vậy huynh thích chè ngọt hay chè không ngọt?"

Hôm nay thế tử không chê nàng nói nhiều, còn hỏi ngược lại nàng:"Vậy cô thích loại nào?"

Nàng đưa chén sứ trước mặt lên:"Đương nhiên là cái này ngon rồi." Lại không nói như không nói: "Trước đây ta thường nghĩ nói về nấu chè cũng chỉ có Lê Hưởng của chúng ta mới nấu rất ngon, không ngờ thế tử ca ca huynh nấu cũng không tồi."

Quý thế tử cúi đầu viết chữ lên sách, đợi nàng đưa qua một chén chè sạch trơn, đột nhiên nhàn nhạt nói:"Vậy ta và thị nữ nhà cô nấu chè, ai nấu ngon hơn?"

Thành Ngọc không kịp suy nghĩ nói:"Đương nhiên là Lê Hưởng..." Thấy Lý Minh Phong thần sắc không tốt lắm, nàng nhạy cảm ngừng lại một chút."Cô ấy không bằng được thế tử ca ca rồi."

Quý Minh Phong dừng bút nhìn nàng một lúc. Thành Ngọc trong lòng tự tát bản thân một phát, Quý Minh Phong lại không phải là người ngốc, nàng nói chuyện ngờ nghệch như vậy trước mặt tiểu Hoa còn miễn cưỡng lừa được, ở trước mặt Quý Minh Phong làm sao mà che dấu được chứ.

Nhìn thần sắc lãnh đạm của Quý Minh Phong, trong lòng Thành Ngọc cảm khái, hôm nay, nàng lại chọc Quý Minh Phong giận rồi, nàng thật sự là một thiên tài mà. Bỏ đi, hôm nay về trước đã, hỏi ý kiến của Thanh Linh thử xem, ngày mai lại tiếp tục lợi hại. Nàng để bát chè xuống, dưới ánh mắt có thể đông chết người của Quý Minh Phong nàng khẽ cúi đầu:" Ta còn có chút việc, ta..."

Quý Minh Phong lạnh lùng nói:"Về chỗ ngồi, nghiêm túc đọc sách." Đưa quyển sách ghi chú nãy giờ ném cho nàng, sau đó cúi đầu không nhìn nàng nữa.

Cuốn sách dày cộp được nàng ôn trong lòng, nàng cảm thấy có chút quen thuộc, lật bìa sách ra, chính là cuốn sách Hoắc Đồ ngữ biện nghĩa mà nàng quên đọc mấy ngày nay. Nàng tùy tiện lật mấy trang sau, liền nhìn thấy những hàng chú giải của Quý Minh Phong, toàn là những điểm khó hiểu

Càng lật lui sau càng ngạc nhiên, nàng không nhịn được mà nói:"Thế tử ca ca huynh..."

Quý Minh Phong lạnh lùng ngắt lời nàng:" Muốn học tiếng Hoắc Đồ thì nghiêm túc mà học, lúc thì đi nghe Oanh hót lúc lại đi thêu thùa, vậy thì khi nào mới học cho biết được?"

Thành Ngọc ngẩn người:"Ta thực ra chỉ học cho vui thôi, không có quá là..."

Quý thế tử nhìn nàng, đôi mày trở nên nghiêm khắc:"Muốn học thì nghiêm túc mà học, không có gì gọi là học cho vui cả."

Thành Ngọc cố gắng lý giải hàm ý của Quý thế tử hơn nửa ngày, có chút nghi hoặc hỏi:" Vậy ý của thế tử ca ca là, bây giờ ta không thể trở về phải không?"

Quý Minh Phong bóp trán:"Đây là một câu hỏi hay, cô nói thử xem?"

Thành Ngọc trầm mặc hơn nửa khắc lại hỏi:" Vậy ngày mai... Có phải cũng cần đến sớm?"

Quý thế tử mặt không biểu cảm nhìn nàng:"Nghiêm túc học là chuyện như thế nào, ta cảm thấy ta không cần phải dạy cho cô biết, dậy sớm đọc sách, cột tóc trên xà nhà, chích vào đùi cho tỉnh ngủ, khoét tường trộm sáng, bắt đom đóm về làm đèn đọc sách, cô đều từng nghe qua chứ?"

Thành Ngọc ngơ ngác ngẩng đầu:" Dậy sớm đọc sách thì không cần đâu, đến giờ mão thì gà đã kêu rồi, chính lúc đó ta phải đến thư phòng phía nam đọc sách, thế tử ca ca huynh nhất định không có ở đó."Nàng mù mịt." Lại không phải lên lớp học, sớm như vậy ta đã đến đây đọc sách, như vậy thật là quá ngốc mà."

Quý thế tử lấy một quyển sách khác, cúi đầu lật ra vài trang:" Cô làm sao biết được ta nhất định không ở đây?"

"Bởi vì thư phòng phía nam bất quá là nơi huynh nhàn rỗi đến đây tiêu khiển giết thời gian mà thôi, làm gì có người nào rảnh rỗi đến mức giờ mão vừa nghe tiếng gà kêu đã bắt đầu đến đây giết thời gian."

Quý thế tử nhàn nhạt nói:"Có lẽ ta chính là một người rãnh rỗi như vậy. Hay là chúng ta thử xem?"

Nàng không thể hiểu được Quý thế tử, đã từng không thể nào chịu đựng được nữa, lúc đi đến lấy trà trên bàn Quý thế tử hỏi một câu: "Lúc nãy huynh có nhìn thấy ta ngủ gật không vậy thế tử ca ca."

Quý thế tử nhìn nàng một cái: "Cô muốn nói gì?"

Nàng tự lấy dũng khí bảy tỏ: "Thực ra mỗi sáng ta đều ngủ gật trên bàn đọc sách, huynh đều nhìn thấy rồi chứ?"

Quý thế tử nói: "Thế nên?"

"Thế nên." Nàng đắn đo hồi lâu."Ta cảm thấy, nếu như huynh không thể chịu đựng được chuyện ra ngủ gật rồi thì cái chuyện vào giờ mão mỗi ngày ta đều đến đây đọc sách là không sao cả, với lại ta mỗi ngày đều đến đây đọc sách sớm như thế, ngày ngày đều ngủ không đủ giấc, huynh xem ta như thế này, huynh lẽ não không cảm thấy hối hận hay day dứt vì cái quyết định trước đó của mình sao?"

Quý thế tử cười cười: "Cô nhìn ta xem có giống như một người đang cảm thấy hối hận và day dứt không?"

"...Không giống lắm."

Quý thế tử gật đầu: "Biết là được rồi." Lại nhìn nàng một cái: "Ngẩn người đó làm gì, cô có thể tiếp tục đọc sách được rồi."

Thành Ngọc do dự hồi lâu lại tiếp tục do dự đi về phía bàn đọc sách, lúc mở quyển sách dày sấp "Hoắc Đồ bộ thiên niên cổ sự" ra, lại không cam lòng quay lại nói thêm một câu: "Vậy ta phải làm sao mới có thể đến thư phòng trễ một hoặc nửa canh giờ đây?" Nàng thở dài một hơi nói: "Dậy sớm thực sự là rất khó khăn mà!"

Quý thế tử cúi đầu uống trà, bình tĩnh trả lời nàng: "Không phải từng nói với cô rồi sao, đọc đến khi cuốn sách trên tay cô nóng lên đã rồi đến bàn điều kiện với ta."

Quý thế tử đưa ra phương pháp này, khiến Thành Ngọc cảm thấy có một tia sáng để nàng có thể thoát ra khỏi biển khổ.

Hai ngày sau đó, nàng không chỉ là là nghe nghe tiếng gà gáy đã tỉnh dậy, mà nàng còn treo tóc để đọc sách, không chỉ đọc sách ở thư phòng mà còn đem sách về phòng đọc, may sao trong vương phủ đèn đuốc sáng trưng, không cần phải đục lỗ trộm ánh sáng.

Thanh Linh nhìn nàng như vậy, buồn cười chỉ điểm cho nàng: "Nhỏ ngốc, thế tử ngài kỳ thực không phải cố ý ép người đọc sách, chỉ là ngài muốn tìm một cái cớ để người mỗi ngày có thể đến thư phòng sớm hơn một chút mà thôi; kêu người học thuộc quyển Hoắc Đồ bộ bất quá cũng chỉ là một câu nói đùa thôi, người mới học chữ Hoắc Đồ, ngài biết rằng quyển sách dày như thế cho dù người có thông minh hơn nữa, cũng không thể học hết trong mấy tháng được, vậy mà người cũng tin thật được."

Thành Ngọc vì sự chỉ điểm đầy sâu sắc này cảm thấy vô cùng hoang mang, cắn bút nhìn Thanh Linh: "Vì sao hắn muốn ta mỗi buổi sáng đều đến thư phòng sớm? Ta đến sớm chút hay đến muộn chút có gì khác biệt đâu chứ?"

Thanh Linh đang ngồi hâm rượu ở trước chiếc bàn bán nguyệt nghe lời nàng hỏi liên bật cười, đưa đến trước mặt nàng một chén rượu làm bằng phỉ thúy, dưới ánh sáng nến dịu dàng, chỉ nhìn thấy phỉ thúy thanh nhã, chén ngọc nhuận trạch, Thành Ngọc nhận ra đây là chén ngọc mà Thanh Linh vẫn thường thưởng thức rượu.

Thanh Linh vuốt cằm nói: "Ta thực ra có rất nhiều dụng cụ để uống rượu, những thứ nàng thường nhìn thấy chỉ là một trong số đó mà thôi, nàng có biết vì sao không?" Không đợi Thành Ngọc trả lời, đã đưa chén rượu không lên, đưa tay năm lấy khung cửa sổ, để cho chén rượu trong tay có thể tắm ánh trăng.

Nàng nhìn thấy chén rượu phỉ thúy sau khi tắm ánh trăng lại phát ra một màu xanh bích lục rất đáng yêu: "Bởi vì ta thích nhất cái chén này, cảm thấy nó ngàn lần tinh tế, vạn phần đáng yêu, dưới ánh đèn là một kiểu khác dưới ánh trăng lại là một kiểu khác, dưới ánh mặt trời lại là một kiểu khác, chỉ cần nhìn nó thôi ta đã cảm thấy thích rồi, chỉ hận không thể mở mặt thật lớn để nhìn nó." Nàng cười cười nhìn Thành Ngọc: "Quận chúa thông tuệ, ta nói như vậy, người có hiểu không?"

Thành Ngọc ngây ngốc một lúc lâu: "Ý ngươi là thế tử ca ca bởi vì rất thích ta, rất muốn nhìn thấy ta vì thế nên mới muốn ta đến thư phòng sớm như vậy sao?"

Thanh Linh cười nói: "Quận chúa quả nhiên thông tuệ."

Thành Ngọc nằm bò lên trên bàn ngẫm nghĩ: "Ta một lòng muốn kết bạn với huynh ấy, nói như vậy, chúng ta xem như đã là...kết giao rồi? Là bằng hữu rồi?" Nàng nghĩ một chút, lại lắc đầu, "Không đúng, nếu như đã là bằng hữu, vậy thì nên giống như Tiểu Lý, ta có thể mời huynh ấy uống trà xem kịch đi dạo phố ăn vặt , nói chuyện trên trời dưới đất rồi nghịch náo với nhau rồi....chúng ta đều có thế bình đằng đối xử với nhau, nhưng ta và thế tử ca ca...đều là huynh ấy nói gì thì chính là thế đấy, ta không hề có quyền phát biểu ý kiến cũng không có cơ hội phản kháng, ta cũng không dám mới huynh ấy uống trà xem kịch dạo phố ăn vặt, lại càng không thể trò chuyện trên trời dưới dất huống hồ là đi nghịch phá với nhau..."

Thành Linh chống má nhìn nàng: "Vậy ngày mai nàng thử hẹn xem, uống trà xem kịch dạo phố ăn vặt đất, đều thử hẹn cả xem, nàng đối với Tiểu Lý như nào thì chứ đối với người như thế." Lời nói ra tràn đầy sự khích lệ và cổ vũ: "Nếu nàng muốn nói đùa với người, ngày mai cũng có thể thử xem."

Thành Ngọc nghĩ ngợi một lúc lâu, có chút lo lắng nói: "Vậy huynh ấy có đánh ta hay không? Trước đây, có một lần ta muốn hẹn huynh ấy đến trò chuyện, huynh ấy nói ta không được phép trò chuyện, y như rằng chỉ cần ta nói thêm một câu nào nữa thôi là sẽ bị huynh ấy đánh một trận vậy."

Thanh Linh nhìn không mặt xinh đẹp không nhịn được mà cau mày của nàng, bảo đảm với nàng: "Trước đây là trước đây, nhưng ngày mai người sẽ không như thế." Sắc mặt tỏ ra thần bí bổ sung một câu: "Sau này người đều sẽ không như thế nữa." Biểu cảm chắc nịch, bổ sung thêm một câu: "Có muốn đánh cược với ta không." Mặt liếc lên trên bàn: "Cược một chén trà lá sen làm bằng phỉ thúy nhé."

Thành Ngọc gập sách lại, cái từ đánh cược này, nàng quá quen thuộc rồi,



Vậy thì đánh cược đi.

------------

Đây là bản dịch của Bà Yuan ai có muốn mang đi nơi khác thì nhớ ghi nguồn giúp ta nhé...



Lâu lắm rồi không đăng chương nào cả, dạo này bà Yuan có chút bận rộn nên mọi người thông cảm chút nha, hứa mãi cũng chả có tác dụng gì thôi sau này mình sẽ tận lực vậy...hic
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.