Chương trước
Chương sau
TAM SINH TAM THẾ BỘ SINH LIÊN

Tác giả: Đường Thất Công Tử

Chương 10.2

Có tia sáng yếu ớt chiếu vào mắt, là tia sáng của hoàng hồn, giống như ánh đèn Nhân Ngư của Trường Minh trong cổ mộ Nam Nhiễm. Nhưng lúc này lại không phải là cổ mộ Nam Nhiễm, bởi vì nàng có thể nhìn thấy đỉnh màn trước mặt. Tấm màn có thêu đầy những vì sao, Thành Ngọc từ trong sự hoảng hốt hiểu ra được bản thân lúc này đang ở trong phòng mình ở Xuân Thâm viện, nằm trên chiếc giường của chính mình, lúc nãy chỉ là nàng đang nằm mơ.

Nàng mở to mắt hồi tưởng lại giấc mộng ban nãy, trong mộng tất cả đều rất chân thật, nàng đích xác có gặp được Lý Minh Phong, cũng đích xác bị cảm lạnh, cũng đích xác ở bên hồ nhìn thấy một thiếu nữ bị rơi xuống nước, sau đó...chính là, nàng không chịu nổi sự sợ hãi lúc đó, ngất đi bên cạnh cây Nguyệt Quế.

Ký ức vừa mở ra lại rất khó để bọn họ có thể phong ấn lại lần nữa, thời khắc nàng bị ngất đó những ký ức đáng sợ đó lại lần nữa tiến vào trong đầu nàng, những hồi ức đó đều là cảnh tương thật, chỉ trừ một chỗ: Lúc nàng điên cuồng bò trên đống xương trong cổ mộ, tại thời khắc tuyệt vọng đó, không hề có ai đưa tay cho nàng.

Chỉ có cái đó là giả mà thôi.

Nàng chầm chậm ngồi xuống, hoang mang nhìn về phía trước chiếc giường.

Âm thanh bước chân của ai đó vang lên, từ sau bước bình phong đột nhiên hiện lên hình bóng của một nam tử, bởi vì nếu có một nam tử giữa đêm khuya thanh vắng như này xuất hiên trong phòng nàng, trừ Chu Cẩn ra thì nàng cũng không thể là ai khác nữa, cho nên nàng cũng không nghĩ gì nhiều. Chu Cẩn có lẽ đến thêm dầu đèn cho nên trong phòng giờ đây sáng hơn lúc nãy một chút. Nàng cúi đầu dụi dụi mắt, trong lúc nàng đang dụi mắt hắn đã vòng qua bức bình phong đi đến cạnh giường nàng. Ngọn đèn được đặt trên chiếc ghế tiểu hoa cạnh giường.

Nàng yếu ớt ngồi co gối ôm lấy hai chân, không ngẩng đầu cũng không nói chuyện, là tư thì cự tuyệt. Nhưng Chu Cẩn không hề biết khó mà lui, ngược lại còn ngồi xuống cạnh nàng, một khắc sau có một tấm khăn ướt dán lên mặt nàng.

Nàng cúi đầu né tránh: "Ta không cố ý nhớ lại đâu, là vì nhìn thấy rồi...." Nàng dừng một chút:" Phong ấn...do xúc động quá mà bị dẫn phát, bản thân tự giải rồi." Khi nàng nói những lời bàn tay nắm lấy khăn ướt kia chợt thu về lạu, ngừng một lúc, sau đó lại xếp lại hai lần

Chu Cẩn vốn không hề có thói quen văn nhã như vậy, nhưng nàng lúc này lại không nghĩ đến điều này. Nàng cố ép bản thân mình bình ổn, tiếp tục nói :"Những chuyện của ta mà phong ấn lại đó, mấy năm nay, ta cũng không chủ động nhớ lại nó, vì thế mới có thể vô ưu vô lo mà sống lâu như vậy, nhưng có lẽ ta không xứng đáng có được sự vô ưu vô lo đó..."

Nàng nghẹn ngào, đưa tay lên che lấy mắt: "Ta...rất nhớ Tinh Linh, chỉ đêm nay thôi..." Nàng ngừng một lúc:" Ta không muốn bị phong ấn, cũng không muốn có bất kì người nào ở cạnh ta, chỉ đêm nay thôi." Sau khi xếp xong khăn lông hắn liền đặt ngay ngắn trên chiếc ghế tiểu hoa để đèn lúc nãy, một chiếc khăn được xếp một cách vuông vức. Đen dầu trong phòng đột nhiên rực lên một đốm hoa đăng, nổ bép một cái. Chu Cẩn không trả lời nàng. Bàn tay kia nhẹ nhàng kéo hộc tủ để đồ ở đầu giường, từ trong đó lấy ra một cây kéo bạc. Đèn đầu bị giữ chặt, tim đèn bị cắt ra, đốm lửa trong chốc lát liền sáng trở lại. Lúc này đây nàng mới nghe được đối phương mở miệng nói:" Chu Cẩn hắn, phong ấn nàng cái gì?" Âm thanh nghe thật quen thuộc, nhưng lại không phải là âm thanh lạnh lùng nên xuất hiện ở đây lúc này.

Thành Ngọc nhanh chóng quay đầu, thanh niên ngồi bên cạnh giường nàng vừa để cây kéo xuống, dùng một chiếc khăn lông lúc nãy chuẩn bị chùi nước mắt cho nàng cúi đầu lau tay. Lúc cảm nhận được ánh nhìn của nàng, hắn ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua nàng.

Một khắc sau chàng liền đưa tay qua, ngón cái chạm vào mắt nàng, dường như biết rằng nàng nhất định sẽ né tránh, một tay khác đưa lên giữ lấy cánh tay nàng, nhẹ nhàng hất ra, là lực độ rất dịu dàng, nàng không chịu sự khống chế mà nghiêng người qua. Nhưng chỉ kịp đưa tay ra giữ lấy ngực chàng

Nàng mơ màng nâng mắt nhìn nàng. Chàng dường như đối với cánh tay đang dán chặt lấy ngực mình không hề có cảm giác gì cả, ngón tay trái chưa chạm được vào mắt nàng dịu dàng chuyển đến dưới mắt nàng, sau đó ngón tay cái thuận theo khoé mắt, thử xem xét dưới mắt nàng liệu có nước mắt hay không.

Sau khi ý thức được thanh niên kia đang giúp nàng lau nước mắt, Thành Ngọc lập tức muốn tự mình làm, nhấc tay lên lại bị thanh niên kia ngăn lại.

"Để ta." Chàng nói

Ngón tay cái chàng quét qua dưới mắt nàng, môi mím chặt, thần sắc như vậy trông chàng có một vẻ nghiêm túc đến mạng quá đáng.

Mặt Thành Ngọc có chút trắng bệch, bởi vì trong khoảnh khắc tĩnh mịch đó, nhớ đến chuyện mình đã khóc như thế nào trước mặt thanh niên kia. Nói nói đến chuyện Chu Cẩn phong ấn nàng. Bí mật đó. Cả người nàng có chút căng thẳng mà trở nên run rẩy:" Liên Tam ca ca...muội không phải..."

Ngón tay chàng dừng lại trên đuôi mắt nàng, lau đi ngọt nước mắt cuối cùng chàng mới thấp giọng nói:" Không muốn nói cho ta biết Chu Cẩn hắn đã phong ấn cái gì trong ký ức của nàng, phải không?"

Nàng cứng người, lập tức phản bác:" Không phải như huynh nghĩ đâu, phong ấn lúc nãy muội nói, nó thực trên thực tế là...nó thực ra là..." "Là một loại pháp thuật." Chàng tiếp lời nàng, nhìn thấy đôi mắt còn vương nước của nàng, "Trong tông thất đều biết Hồng Ngọc quận chúa có bệnh kiếp, dựa vào sự cúng dường của bách hoa trong Thập Hoa lâu để sống, cũng biết vì để đảm bảo cho Hồng Ngọc quận chúa có thể bình an trưởng thành Tĩnh An vương có tìm đến những con người bất phàm. Chàng nhàn nhạt nói:" một người bất phàm, biết vài pháp thuật thì cũng không phải là chuyện gì quá ly kỳ." Thành Ngọc lại cứng người thêm lần nữa, nàng cúi đầu, khuôn mặt nàng cuối cùng cũng có thể tránh xa được bàn tay của Liên Tam. Hắn không hề ép buộc nàng nữa, thuận thế thả nàng ra. Rất lâu sau, nàng mới ngẩng đầu lên lần nữa nhẹ giọng nói:" Liên Tam ca ca huynh... Từ lúc nào mà huynh biết được ta là Hồng Ngọc vậy?"

"Hôm qua."

Nàng yên lặng một lúc, ôm lấy đầu gối giải thích: " Muội không có ý lừa huynh, muội chỉ là không muốn nói cho huynh, nhưng huynh cũng không có hỏi..." Đột nhiên nhớ đến Liên Tam đã từng hỏi nàng là A Ngọc của nhà nào, lại lập tức sửa lại," Huynh cũng không có truy vấn muội."

Chàng cười cười:" Ta cũng không nói cho muội ta là ai, chúng ta hoà rồi."

Nàng lắc đầu:" Muội thực ra biết được huynh là một tướng quân."

Nàng xác thực biết được Liên Tam là một tướng quân, nhưng nàng trước nay không hề nghĩ đến chuyện Liên Tam là vị tướng quân nào, điều cũng không hề cần thiết. Nghĩ kỹ lại lúc này, vương triều Đại Hy tổng cộng có mười bảy vị thống lĩnh hùng quân hơn bên dưới có hơn trăm vạn binh mã, trong đó có tứ vệ thường năm thủ hộ Bình An thành, trừ những vị này hoàng đế còn có đội vệ quân thân cận gồm ba vị tướng quân phân thành Thiên Võ, Nguyên Võ và Uy Võ cũng thường ở trong kinh thành. Nếu như nàng thường xuyên gặp được Liên Tam trên phố, điều này nói rõ Liên Tam rất có khả năng là tướng quân nội phủ, cho nên Liên Tam có thể là một trong tam quân tứ vệ.

Không ngờ Liên Tam lại thở dài một tiếng:" Muội không biết ta là ai."

"Nhưng huynh là ai đâu có gì liên quan đâu, muội biết huynh là một tướng quân là đủ rồi." Nàng kiên định nói.

Chàng ngẩn người, dừng một lát mới hỏi:" Vì thế, là đại tướng quân cũng không liên quan ư?"

Tam quân tứ vệ trong Bình An thành hơn nửa là được chọn ra từ những con cái của huân tước, mà Liên thị chính là một trong năm danh môn của Vương triều Đại Hy. Tất cả những người đứng đầu cácquân những vệ trong Đại Hy triều đều gọi là là Đại tướng quân và tướng quân, trong bảy vị đại tướng quân có một vị đại tướng quân họ Liên, điều này cũng không có gì kỳ lạ.

Nàng kinh ngạc trong chốc lát:" Là đại tướng quân sao? Bảy đại tướng quân của Tam quân tứ vệ, đều là quan tam phẩm, Liên Tam tuổi còn trẻ như thế, lại đã là tướng quân tam phẩm , lúc này nàng vừa cảm thấy kinh ngạc lại cảm thấy thán phục, nhưng đồng thời nàng cũng có chút thắc mắc:" là đại tướng quân thì có liên quan gì sao?"

Liên Tống nhìn nàng một hồi:" Muội cho rằng ta là đại tướng quân trong tam quân tứ vệ sao?"

Thành Ngọc có chút nghi hoặc:" Vậy...trừ tam quân tứ vệ...lẽ não còn có tướng quân của tam quân tứ vệ khác nữa sao?" Nàng ngẫm nghĩ, lại lắc đầu, "Đừng lừa muội, tam vệ tứ quân khác có thể theo tùy thân hoàng đế đường huynh đến hành cùng quả thực là không có quá nhiều khả năng."

"Trên mười bảy vệ quân, không phải vẫn còn đại tướng quân khác nữa sao?" Liên Tống hỏi nàng.

Trên đại tướng quân tam phẩm thập thất vệ, vẫn còn một vị đại tướng quân. Thành Ngọc nàng là một quận chúa thường hay giúp đỡ những vị học trò trong kinh thành chép bài tập kiếm tiền, quân chế của Đại Hy nàng có thể hiểu được hơn các quận chúa kia nhiều

Phía trên các tướng quân tam phẩm còn có một vị đại tướng quân nhị phẩm trấn quốc, là một đại tướng quân phù trợ quốc gia chính nhị phẩm, và một đại tướng quân nhất phẩm nắm giữ Ngư phù thống soái trăm vạn binh mã. Đúng rồi, Các võ tướng có chức vị cao nhất của Đại Hy các nàng thực ra không có kiểu cuối câu có quan giá gì lệ, phía trước không có định ngữ gì, chỉ có đúng ba chữ, đại tướng quân.

Đại tướng quân. Thành Ngọc a lên một tiếng, trong đầu đột nhiên nhớ đến một vị thiếu thuở ấu thời tòng quân cho đến nay đã bảy lần đem Bắc Vệ đánh đến mức phải nộp ra ngọc bích của đế quốc. Đúng thật là có họ Liên.

Thành Ngọc ngờ ngẩn nhìn vào thanh niên đang ngồi trước giường nàng:" Huynh là...vị đại tướng quân đó."

Tam điện hạ gật đầu:" Đúng."

Vị đại tướng quân đó, là vị Liên đại tướng quân duy nhất của đế quốc, là vị đại tướng quân đã thoái hôn với nàng.

Nhìn Thành Ngọc chấn kinh đến đực người ra đó, tam điện hạ yên lặng một lúc:" Muội không có gì muốn nói với ta sao?"

"Có, có mà." Nàng nuốt nước bọt, thử hỏi thăm chàng:" Mấy ngày này sứ thần của Ô Na Tố đến triều ta, huynh nói xem bọn họ nhìn thấy huynh có dáng vẻ này rồi, huynh liệu có cảm thấy Đại Hy của chúng ta mà lo lắng không?"

Tam điện hạ cười cười:" Nhìn thấy khoẻ mạnh như này, bọn họ có lẽ sẽ đối với Ô Na Lan Tố lo lắng thì hơn."

"Ồ." Thành Ngọc chán nản nói:" Vậy muội yên tâm rồi."

Tam điện hạ bình tĩnh nhìn nàng:" Trừ điều này, ta nghĩ muội có lẽ vẫn còn điều gì khác muốn nói với ta chứ."

"Muội không có."

"Muội có."

"Muội không... được rồi, muội có." Ánh mắt của Thành Ngọc đột nhiên trở nên mơ hồ, "Muội biết Liên Tam huynh muốn muội nói cái gì." Nàng dừng một lát," Huynh muốn biết lúc đó muội bị huynh thoái hôn, trong lòng muội có oán hận huynh không, bây giờ biết huynh là huynh rồi, có hận huynh thêm lần nữa không, đúng chứ?"

Giống như biết được chàng sẽ không trả lời, nàng ôm gối, nghiêng đầu nhìn chàng:" Chuyện này muội vốn chưa từng để tâm, cho dù lúc đó muội không biết là huynh thoái hôn với muội, muội cũng sẽ không giận huynh, lúc này lại càng không." Tựa hồ cảm thấy như buồn cười lắm, nàng liền cong cong khoé miệng:" Nhưng lúc đây nghĩ lại, người suýt chút nữa bị hoàng tổ mẫu ép cưới muội lại chính là Liên Tam ca ca, có chút buồn cười." Mặt trái nàng nằm trên đầu gối, không nhịn được lại cười lên:" Nếu như muội và Liên Tam ca ca thành hôn rồi, sẽ như thế nào nhỉ? Nhất định sẽ rất kỳ quặc, bởi vì Liên Tam ca ca là ca ca mà."

Nàng vốn dĩ cảm thấy rất thú vị, lại nghe được chàng đột nhiên nói, trong tham âm có chút lạnh lẽo:" Ta không phải là ca ca của muội."

Chàng ngồi ngược lại với ánh đèn bên giường, trên mặt không có chút biểu cảm.

Nàng ngẩn người một lúc:"Nhưng..."

Chàng không để lời nàng phản bác của nàng nói ra:" Muội nghe cho rõ đây." Chàng nhìn thẳng nàng, cả người đều toát ra vẻ băng lãnh:" Huynh không phải là ca ca của muội."

(Bà Yuan: không phải thì thôi có gì ghê gớm thế, ơ mà không phải ca ca thì mời huynh ra khỏi phòng nè, nam nữ thụ thụ bất tương thân nha...)

Nàng chớp chớp mắt, phát hiện ra chàng đang tức giận, nhưng nàng căn bản không biết nàng đã làm gì chọc chàng giận:" Nhưng tự huynh nói, huynh là ca ca của muội."

Chàng đột nhiên cười, nụ cười đó cũng mang theo chút lạnh lẽo:" Ta nói gì thì chính là như thế sao."

Nàng không biết phải làm như thế nào mới tốt, nhịn hơn nửa ngày mới nói:" Có lẽ vậy?"

Chàng nâng mắt:" Vậy ta nói ta là lang quân của muội, thì muội sẽ nhận ta là lang quân rồi?Nàng ngớ người:" "... Không thể..."

Chàng đứng trên cao nhìn xuống nàng:" Vậy vì sao ta nói muốn làm ca ca, muội liền để ta làm ca ca, muốn làm lang quân, muội lại không cho ta làm?" Nàng ngẩn người:" Muội cũng không phải ngốc, ca ca và lang quân, có thể giống nhau sao?"

"Có gì khác nhau cơ chứ?"

Đầu óc nàng đột nhiên trở nên nhanh nhẹn:" Vậy giả như đều giống nhau, Liên Tam ca ca vì sao lại tính toán giữa hai từ lang quân và ca ca cơ chứ?"

"Ừ, muội không có ngốc." Chàng giống như nàng bị chọc cười vậy.

Chàng không thực sự trả lời vấn đề của nàng, nhưng nàng cũng không thực sự muốn trả lời. Nàng suy nghĩ lại một lúc:" Cho nên muội nghĩ, Liên Tam ca ca huynh lúc đó cự tuyệt hôn sự với muội, là bởi vì vận mệnh đã định sẵn huynh phải trở thành ca ca của muội rồi, duyên phận của chúng ta, chính là tình huynh muội, điều này vận mệnh ông trời đã sắp đặt sẵn rồi." Nói xong lại suy nghĩ lại một lần, tử cảm thấy không có vấn đề gì cả, lúc nâng mắt lên nhìn Liên Tam, lại chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của chàng. Chỉ nhìn nàng một cái chàng lại giống như đã chịu đựng đủ rồi quay đầu lại, cười lạnh nói:" Vận mệnh, muội còn có thể biết được cái gì gọi là vận mệnh?"

Trái tim nàng nảy lên một nhịp, cảm giác chàng tức giận đến thế.

Nàng từng chút từng chút mò đến bên giường, nhích đến gần chàng, thử do thám bằng cách đưa tay ra nắm lấy cánh tay chàng. Chàng cụp mắt, ánh mắt rơi trên bàn tay đang tác quái của nàng trên cánh tay mình, nhưng lại không hề gỡ nó ra. Nàng liền cảm thấy tự tin hơn một chút, tự cổ vũ bản thân, liền nhích lại gần chàng thêm chút nữa, lại thử thám thính liền đưa mặt sát qua. Nàng nhẹ nhàng níu lấy cánh tay chàng, ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt chàng, thanh âm mềm mại nói:" Liên Tam ca ca, huynh đừng giận nữa, muội sai rồi."

Nàng thực ra căn bản không biết bản thân đã làm sai ở đâu, nhưng nàng biết chỉ cần nàng nhận sai thì chàng nhất định sẽ nguôi giận, lúc hầu hạ thái hậu, nếu như nàng phạm lỗi, chỉ cần làm nũng như vậy, lão nhân gia người nhất định sẽ tha thứ cho nàng.

Nàng cảm thấy cánh tay của Liên Tam đột nhiên cương cứng, nàng cũng không hiểu vì sao nó lại cương cứng, nhưng chàng lại nói gì cả, thân thể cũng không có chút tín hiệu nào là tỏ vẻ tha thứ cho nàng. Nàng không nhịn được lại tiếp tục đến gần cánh tay chàng hơn, còn thuận tiền nhích lên cánh tay cao hơn một chút, đưa mặt áp sát vào bàn tay của chàng.

Không cần nàng làm ra những động tác nhỏ ngoài phạm vi nữa, chàng liền mở bàn tay mình ra, vì thế nên má trái của nàng rất dễ dàng có thể áp vào lòng bàn tay ấm nóng của chàng, nàng trở trong bàn tay đó cọ cọ, nhẹ giọng hỏi chàng:" Liên Tam ca ca, quan hệ của chúng ta lẽ nào không tốt không thân thiết sao?"

Chàng vânc không hề trả lời lại, nhưng ánh mắt của chàng lại không hề rời khỏi nàng, đôi đồng tử của chàng tự nhiên trở nên thật thâm sâu.

Nàng thực ra rất lâu rồi chưa từng làm nũng với ai, nhưng chiêu sát thủ này chính là bách thử bách Linh, nàng rất có lòng tin, và không tin Liên Tam không thể dỗ dành được.

Trong lúc Liên Tam ngưng thị nhìn nàng, nàng nhắm chặt hai mắt lại, khóe miệng khẽ cong lên: "Muội biết Liên Tam ca ca không hề giận muội, chúng vẫn là..." Lời còn chưa nói hết, nàng cảm thấy bàn tay dán trên mặt mình khẽ động đậy.

Nàng lập tức mở mắt ra. Bàn tay của chàng nắm chặt lấy cằm nàng, chàng chỉ dùng sức một chút cả người đã ngồi thẳng lên, đưa sát mặt nàng vào mặt chàng.

"Muội sai ở đâu?" Liên Tam hỏi nàng, âm thanh trầm thấp khẽ vấn vít bên tai. Mà ở khoảng cách gần như vậy, không thể không đem sự chú ý tập trung vào khuôn mặt của chàng. Trong đầu nàng là một mảnh hỗn loạn, nàng sai ở đâu nhỉ, nàng làm sao biết được mình sai ở chỗ nào cơ chứ.

"Nếu như không cảm thấy bản thân sai, vậy thì xin lỗi làm gì?" Chàng tiếp tục truy vấn nàng, ngữ khí lại không lãnh đạm giống ban nãy, nàng nghĩ thầm, là ta làm nũng có tác dụng, vì vậy vẫn cần phải xin lỗi, hay là phải cần làm nũng. Sau đó nàng cảm thấy bàn tay kia đã buông cằm mình ra, nhưng lại không hạ xuống và di chuyển đến tai nàng.

Nàng giống hệt một tác phẩm nghệ thuật đang được thưởng thức, ngón tay lướt qua có mùi trầm hương đó lướt qua da thịt nàng, nàng chỉ cảm thấy lỗ tai cho chút ngứa ngứa, những thân thể lại như bị điểm huyệt đứng yên không nhúc nhích, không thể đưa tay lên sờ để mà xác nhận.

Trong ánh mắt sâu thẳm của chàng, nàng có một cảm giác hoang mang kiểu không biết đêm nay là đêm nào, không chịu được mà lầm lầm: "Liên Tam ca ca..."

Chàng cười một cái, lại đến gần nàng hơn, hai khuôn mặt của họ gần như sắp chạm vào nhau, chàng nói nhỏ bên tai nàng: "Không hề cảm thấy bản thân sai, chỉ muốn làm nũng để qua cửa, phải không?" Nàng mơ mồ cảm thấy bọn họ cách nhau quá gần rồi, hương Bạch Kỳ Nam trên người chàng có chút làm nàng choáng váng. Nhưng khi chàng quay người đại đối diện với nàng, nàng chỉ có thể nhìn thấy được đôi mắt của chàng, đôi mắt chàng nhìn rất đẹp. Ánh mắt đó nàng đã cố gắng khắc chế bản rồi nhưng nó lại rất mê hoặc, giống như nhựa cây mềm rắp tâm giữ lại một cánh bướm, chỉ đợi cho đến khi nó không cố ý mà tự chui đầu vào, giống như mãi mãi có thể làm cho nàng không thể chống cự lại nổi. Những viên hổ phách đó, chính là được thành hình như vậy.

Nàng cảm thấy một chút áp lực làm người ta khiếp sợ, bởi thế nhắm mắt rồi nhưng vẫn không thể quên phải trả lời: "Muội không hề sai gì cả, hoàng tổ mẫu có ban hôn lần nữa, Liên Tam ca ca huynh sẽ thay đổi suy nghĩ muốn cưới muội sao?" (Bà Yuan: Tất nhiên rồi...ôi em lỡ lời haha)

Lúc lời vừa nói ra, nàng cảm thấy chàng đang nín thở. Những chuyện này cũng thật là kỳ lạ quá đi, mỗi lần đều là chàng tự dọa mình rồi nín thở, chàng cũng bị cái giả thiết này của nàng làm cho sợ khiếp rồi sao?"

Khoảnh khắc đó nàng cũng quên mất chàng đã làm cho nàng cảm thấy áp lực thế nào, có chút buồn cười. Nàng lén lút mở một mắt ra, sau đó lại mở thêm một mắt khác.

Sau đó nàng nhìn thấy được biểu cảm của chàng. Chàng có chút ngẩn người.

"Huynh sẽ không cưới muội đâu." Nàng cười, có chút đắc ý nói: "Huynh cũng cảm thấy rất kỳ quái phải không, bởi vì khi muội quen biết huynh, thì muội đã là muội muội của huynh rồi."

Ánh mắt ngẩn ngơ của Liên Tam cuối cũng cùng trở lại bình thường, rơi trên mặt nàng, chàng từ từ buông nàng ra.

Chàng nhìn nàng mất một hồi lâu, nhưng đối với kết luận của nàng lại không có ý tán đồng, cũng không có ý phản đối.

Đốm lửa lại nổ thêm một tiếng, chàng yên tĩnh trong chốc lát, quay người tiếp tục lấy cây kéo. Lại cắt thêm một khúc tim đèn, nhưng không quay trở lại bên cạnh giường nàng nữa, chỉ đứng bên cạnh cây đèn trầm tư một lúc, sau đó mới nói: "Vậy thì, chúng ta trở về cái vấn đề đầu tiên huynh hỏi muội đi."

Chàng hình như không tức giận nữa rồi, Thành Ngọc cảm thấy rất vui, lại xác nhận lại với chàng: "Vì vậy Liên Tam ca ca huynh nguôi giận rồi sao?"

Chàng nhìn nàng một cái: "Ta vốn dĩ không có tức giận."

Thành Ngọc day day góc váy buồn chán nói: "Được rồi, huynh không tức giận." Nghĩ một chút, "Vì thế vấn đề lúc đầu là..." Sau đó nàng dần biến sắc. Nàng nhớ lại vấn đề đầu tiên đó. Chàng hỏi, Chu Cẩn đã phong ấn gì nàng.

Rất lâu sau, nàng mới thấp giọng nói: "Muội không muốn nói." Dây thần kinh lần nữa căng thẳng nàng đưa tay trái lên ôm ngực, trong ánh mắt những tia nước lại tụ lại. Tựa hồ như có cái gì đó đang mang lại cho nàng một sự thống khổ cực lớn, mà tất cả sức sống và sắc mặt của nàng cũng trong giây phút đó bị hút sạch sẽ. Bản thân nàng biết, phong ấn đã được mở, khiến cho nàng không có giây phút nào không nhớ đến những hồi ức đáng sợ là cho nàng áy náy kia.

Sắc mặt nàng lần nữa trở nên trắng bệch, nàng nhìn người thanh niên trước mặt thấp giọng khẩn cầu: "Huynh đừng có ép muội, Liên Tam ca ca."

----------💚Dịch bởi Quá khứ chậm rãi💚Vui lòng không mang đi nơi khác, nếu mang đi nhớ ghi nguồn, vì đó chính là sự tôn trọng tối thiểu đối với công sức của dịch giả.

-----------

Thất tỷ lải nhải: Woa, vừa mới gặp thì nhận người ta thành muội muội, kết quả tự mình ném mình vào được chớt. Hành động này ta đề nghị mọi người không nên học tập theo. haha

Bà Yuan: Thất tỷ nói đúng, mà cái này hình như chế viết đây, chế phải chịu trách nhiệm với việc mình làm ra nha,,,,,, Trách nhiệm của chị là thêm đường nhiều vào, còn ngược ấy à, chế tự ngược chế đi, em thấy hai anh chị mà em đau lòng đó. hừ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.