Chương trước
Chương sau
TAM SINH TAM THẾ BỘ SINH LIÊN

Tác giả: Đường Thất Công Tử

Chương 4.2

Sau khi Yên Lan thu hồi lại ánh mắt rơi ngoài cửa sổ nãy giờ, kinh ngạc ngồi trong Trúc Tự Hiên hết một lúc bèn quay sang nhìn nàng tỳ nữ xinh đẹp đang đứng bên cạnh nói: "Trước đây ta chỉ thấy Tam điện hạ khi nói với quốc sư mới trò chuyện lâu như vậy." Thiên Bộ cười nói: "Điện hạ nguyện ý nói chuyện với phàm nhân vài câu, chẳng phải là một chuyện rất tốt sao?"

Bàn tay cầm cờ của Yên Lan lặng lẽ thu chặt lại, thanh âm rất nhẹ nhàng: "Chỉ là một thiếu niên mới lớn thôi, có thể trò chuyện gì chứ." Ngữ khí có phần nghi hoặc: "Hay có lẽ điện hạ ở trên Thiên cung rất thích kết giao với mấy người trẻ tuổi như này?"

Thiên Bộ đứng xa cửa sổ hơn một chút, không hề liếc xem đám thiếu niên đang tụ tập thế nào dưới thanh lâu, mỉm cười hỏi: "Vị thiếu niên đó, dáng vẻ như thế nào vậy?"

Yên Lan rũ mắt: "Đứng quay lưng lại với ta, nhìn không rõ hình dáng cho lắm, thấy bóng lưng cũng rất bình thường." Nhíu nhíu mày: "Nhưng nói rất nhiều."

Thiên Bộ lắc lắc đầu: "Điện hạ trước nay vốn không thích nhất là kẻ nói nhiều." Yên Lan im lặng trong thoáng chốc, ánh mắt có chút mờ mịt: "Ta từ trước đến may vẫn chẳng thể nhìn thấu được Tam điện hạ."

Thiên Bộ vẫn mỉm cười, không đáp lời nàng.

Yên Lan tiếp tục nói: "Đêm đó ta nhớ lại màn từ biệt với Tam điện hạ dưới Tỏa Yêu tháp, cảm thấy rất hoài nghi. Lần đó đến phủ tìm ngài, ta cũng có hỏi vì sao lúc đó lại cứu ta... Ngài tựa như không hề kinh ngạc rằng tại sao ta lại nghĩ đến chuyện đó, cũng không hề thấy vui vẻ gì cả. Lúc đó ta nhớ, ngài ngẩng đầu lên từ sau cuốn sách, cười trả lời: "Ngươi đang hỏi vì sao ta lại cứu Trường Y ư? Không có lí do gì đặc biệt cả, bất quá là vì nàng ta có chút đặc biệt đối với ta mà thôi.'"

Đôi mắt nàng đượm chút ưu sầu, đều đều kể tiếp: "Thiên Bộ, ngươi nói xem, ngài ấy nói như vậy có kỳ lạ không? Ta nghĩ ta chính là Trường Y, ngài cũng biết ta chính là Trường Y nên mới đến phàm thế này, xuất hiện bên cạnh ta nhưng lại không hề gọi ta một tiếng Trường Y. Ta đã suy nghĩ chuyện này rất lâu." Trong mắt nàng nhuốm chút sương mù, đôi tròng đen đung đưa có chút đáng thương: "Trừ lần từ biệt ở Tỏa Yêu tháp, ta không thể nhớ lại được tất cả những chuyện trong quá khứ. Thế nên Tam điện hạ chàng không hề cảm thấy ta chính là Trường Y?" Nàng nhìn Thiên Bộ: "Ta nghĩ vậy có phải không?"

Thiên Bộ nhẹ giọng: "Có một vài chuyện công chúa nếu thấy nghi hoặc thì có thể hỏi thẳng điện hạ, sức khỏe người vốn đã không tốt, không nên ưu tư quá độ."

Yên Lan yên lặng hồi lâu, ánh mắt lại lần nữa hướng về bên ngoài cửa sổ, tựa như đang hỏi Thiên Bộ, lại giống như đang nói với chính mình: "Ngươi nói, Tam điện hạ ngài đối với Trường Y rốt cuộc có suy nghĩ gì, đối với ta lại có suy nghĩ gì?" Trong lòng Thiên Bộ cũng chỉ khẽ thở dài một tiếng.

Đại Thiên Thế Giới có mười vạn phàm thế, mỗi nơi lại có sự lưu chuyển thời gian khác nhau. Có những nơi thời gian sẽ trôi nhanh hơn Cửu Trùng Thiên, có nơi lại chậm hơn, không thể đoán định. Giống như vương triều Đại Hy này lại nhanh hơn rất nhiều so với trên trời. Cửu Trùng Thiên chỉ mới một ngày, Đại Hi triều đã qua một năm.

Thiên Bộ nhớ lại, lúc đầu khi nàng cùng Tam điện hạ hạ phàm đến nơi đây chính là năm thứ hai mươi tám Trường Y hồn siêu phách tán ở dưới Tỏa Yêu tháp. Đúng lúc này tiểu thiên tôn Dạ Hoa của Thiên Quân vừa tròn hai mươi lăm tuổi.

Người ở phàm giới hai mươi lăm tuổi đã có thể tính là một thanh niên nhưng từ lúc khai thiên lập địa, trời đất phân chia ra thành ngũ tộc đến nay, tộc nào có sức mạnh càng yếu ớt thì thọ mạng cũng theo đó mà trở nên ngắn ngủi, tốc độ trưởng thành cũng nhanh hơn. Ví dụ như tiên thai, ma thaii không dễ dàng có được, đến sinh ra cũng khó. Bởi vậy, một vị thần tiên hai mươi lăm tuổi cũng chỉ là một em bé vô cùng nhỏ mà thôi.

Ngày Cửu Trùng Thiên tổ chức lễ sinh thần hai mươi lăm tuổi cho tiểu thiên tôn Dạ Hoa, sau yến tiệc Thiên Quân đã gọi Liên Tam điện hạ lưu lại. Từ sắc mặt của tam điện hạ, không thể biết rằng hắn liệu có biết Thiên Quân sẽ nói với hắn chuyện gì hay không. Lúc tiểu Dạ Hoa một mặt nghiêm túc đi đến bái biệt hai người họ, Tam điện hạ còn vô cùng hứng thú véo véo hai má trắng nõn của tiểu Dạ Hoa, tâm tình tựa hồ rất vui vẻ.

Thiên cung có rất nhiều tiểu tiên đồng, mấy tiểu tiên đồng sinh ra trên trời ai ai cũng hoạt bát đáng yêu, mà cái vị tiểu tiên đồng tôn quý xinh đẹp, đáng yêu nhất phải kể đến Dạ Hoa Quân. Nhưng lạ rằng tiểu Dạ Hoa tuổi còn nhỏ nhưng lại ít nói ít cười, nếu là các tiểu tiên đồng khác lúc bị trưởng bối nhéo má sẽ làm nũng lại, tiểu Dạ Hoa đến để ý cũng lười để ý, tiếp tục chu toàn lễ tiết vái chào Thiên Quân, sau đó vái chào Tam điện hạ.

Lúc đó chàng còn cảm thấy tiểu Dạ Hoa này rất thú vị: "Dạ Hoa, ngươi có biết rằng sau này khi lớn lên sẽ phải cưới Bạch Thiển - đệ nhất mỹ nhân của Thần tộc chúng ta không? Mà Bạch Thiển lại nhiều tuổi hơn ngươi rất nhiều, vì vậy ngươi cố ý tỏ ra trưởng thành từ bây giờ để tiện sau này có thể hợp với nàng phải không?" Mấy câu nói này vốn dĩ không nên nói với trẻ nhỏ, trên Cửu Trùng Thiên mấy ai dám đứng trước mặt tiểu thiên tôn mà nói ra những lời thế này, chỉ sợ Thiên Quân sẽ lột da của người đó. Nhưng chỉ duy nhất có Tam điện hạ, Thiên Quân có nghe đó rồi cũng chỉ xem như gió thoảng qua tai.

Hai má vốn trắng nõn của tiểu Dạ Hoa bắt đầu đỏ ửng, sau đó lan đến lỗ tai. Lúc hai tai đỏ bừng thì mặt lại không quá đỏ nữa, gương mặt nhỏ lại trở nên nghiêm túc: "Chắt nhi mong tam thúc cẩn thận lời nói." Tam điện hạ liền cười.

Khi Tam điện hạ cười, đôi mắt màu hổ phách tựa như lá mùa thu rơi, vẻ đẹp lạnh lẽo ẩn chứa thanh âm, thật sự khiến người ta mê mẩn.

Chàng cúi người, khẽ vỗ chiếc thiết phiến lên vai của tiểu Dạ Hoa: "Cẩn trọng lời nói là gì?"

Tiểu Dạ Hoa vuốt miệng. Đây thực sự không phải là một câu hỏi khó, nhưng để nói ra câu trả lời khác khiến cho người ta cảm thấy ngại ngùng cũng khó. Tiểu Dạ Hoa là một tiên đồng trời sinh thông minh, tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng cũng hiểu được sự ngại ngùng thế này, cứ đứng ở đó mà đỏ bừng cả tai, vẻ mặt bối rối không biết phải làm thế nào.

Thiên Quân đứng bên cạnh vừa hay húng hắng một cái, tiểu Dạ Hoa lập tức vội vàng vái chào Thiên Quân, giống như kiểu Tam thúc người chính là lũ lụt mãnh thú, lập tức chạy vội ra bên ngoài, hộ tống vị ân sư của mình là Từ Hàng Chân Nhân đi đến biệt viện ở tầng trời thứ mười bảy nghỉ ngơi.

(Bà Yuan (ta đấy): giờ mới biết Từ Hàng Chân Nhân chính là Quan Âm Bồ Tát mọi người ạ, ta với Dạ Hoa quân hoá ra là cùng một Ân sư. 😂)

Tam điện hạ nhìn về phía Dạ Hoa Quân đã khuất xa, sau mới chầm chậm gấp chiếc quạt lại trong lòng bàn tay. Tiếng cười như cơn gió mùa thu lạnh lẽo thổi trên phiến lá. Hắn vẫn luôn là như thế, cho dù có cười dịu dàng đến mấy cũng phảng phất mang theo cảm giác xa cách.

Ánh trăng rọi vào một hoa Vô Ưu trong vườn, đóa hoa dường như cũng đang nhẹ nhàng vươn ra đón lấy chút ánh sáng lạnh lẽo.

Trong ấn tượng của Thiên Bộ, Từ Chính Đế cũng chính là Thiên Quân đời này, chỉ vì muốn để cho người đời thấy rằng ngài là một người có tâm tư sâu sắc cho nên mỗi lần nói chuyện, Thiên Quân đều rất thích quanh co vòng vèo. Nhưng khi tiểu Dạ Hoa đi khỏi đó, trong góc nhỏ chỉ lưu lại có hai phụ tử, cộng thêm một tỳ nữ đang đứng ở đằng xa kia, Từ Chính Đế lại không hề nói vòng vo với Tam điện hạ, cũng chẳng hề bày ra dáng vẻ của Thiên Quân.

Từ Chính Đế hiền từ nhìn Tam điện hạ hỏi: "Linh Bảo Thiên Tôn đã đem linh hồn của Hồng Liên tiên tử con cứu về vá lại xong rồi, vụ cá cược hôm đó vi phụ cá với con, ta dù vẫn luôn đúng mực nhưng vẫn muốn hỏi con, hai mươi tám năm trôi qua rồi, phải chăng con vẫn còn muốn hạ phàm cùng với Hồng Liên tiên tử đó?"

Thiên Bộ không thể nhìn rõ phản ứng của Tam điện hạ lúc đó. Hắn giống như đã dự tính trước được rằng điều Thiên Quân muốn nói chính là chuyện này, lại giống như không dự tính được, hoặc là hắn căn bản không hề quan tâm đến chuyện Thiên Quân rốt cuộc sẽ nói chuyện gì với hắn.

"Đã hai mươi tám năm rồi sao? Vậy thì đi thôi." Hắn đáp lời: "Phàm thế nhi thần chưa từng ở lại quá lâu, nghĩ rằng có thể sẽ không vô vị như Cửu Trùng Thiên dạo gần đây đâu."

Thiên Quân nhìn hắn một lúc lâu, nặng nề thở hắt ra, phất tay áo bước đi vài bước, nghĩ gì đó lại bước trở lại, cuối cùng ngọn lửa trong lòng cũng không nhịn được mà phóng ra: "Đại ca con dù rằng có thể thay thế vị trí của nhị ca con nhưng chung quy lại vẫn không bằng được nhị ca. Nếu bình thường con có thể giúp đỡ đại ca con một chút, vi phụ cũng không đến mức bận đến thế này. Trong thiên cung cũng không đến mức không có chuyện mới mẻ gì, con còn dám chê nơi này vô vị sao?"

Tam điện hạ dường như cảm nhận được Thiên Quân đang vô lý làm loạn, nói: "Nhi thần và huynh trưởng vốn có những vị trí khác nhau, nước sông không phạm nước giếng."

Thiên Quân trừng mắt: "Nước sông không phạm nước giếng? Con có tin ngày mai ta mang hết trách nhiệm của đại ca ban hết cho con không?"

Thiên Bộ cảm thấy bình thường Thiên Quân cực kỳ đáng sợ nhưng khi nhìn thấy Thiên Quân lúc này đang tức giận với Tam điện hạ, chẳng hiểu sao lại có chút đáng yêu.

Tam điện hạ ngẩng đầu nhìn Thiên Quân một cái, có chút bất đắc dĩ mà cười cười: "Lúc nãy phụ quân hỏi nhi thần có muốn hạ phàm không, nhi thần trả lời rồi, phụ quân là Thiên Quân tôn quý, Thiên Quân thì không thể nói đùa."

Thiên Quân bị nghẹn nửa ngày cũng không nói được nửa câu, hậm hực trừng mắt bỏ đi. Tam điện hạ lễ phép lưu lại tại chỗ một khắc, sau đó cũng một đường dạo thẳng đến Thái Thần Cung của Đông Hoa Đế Quân, không cho nàng đi theo nữa.

Vụ cá cược mà Thiên Quân nhắc đến, Thiên Bộ cũng biết. Nàng sống ở phàm giới mười tám năm, cộng thêm hai mươi tám năm sống trên trời, tính ra thì đây là chuyện đã xảy ra cách đây bốn mươi sáu năm.

Bốn mươi sáu năm trước, vì để nâng cao thế lực của Thiên tộc, khiến cho Ma tộc và Quỷ tộc càng thêm sợ hãi Thần tộc, Thiên Quân từng ra lệnh cho đứa con thứ hai của mình là Tang Tịch đến nước Thanh Khâu để cầu hôn người con gái duy nhất của Bạch Chỉ Đế Quân - Bạch Thiển của Bạch Cửu Vỹ Hồ.

Thiên tộc và Cửu Vỹ Hồ tộc khó khăn lắm mới định được hôn sự này, không ngờ rằng Tang Tịch lại âm thầm sinh tình với thị nữ của Bạch Thiển là Thiếu Tân. Chuyện này đến tai Thiên Quân, Thiên Quân cực kỳ ghét bỏ con rắn nhỏ kia. Để tránh việc nàng ta hủy mất một nước cờ hay trong đại nghiệp làm cường đại Thần tộc nên Thiên Quân không cho phép Tang Tịch giải thích, trực tiếp nhốt Thiếu Tân vào trong Toả Yêu tháp - một toà tháp chuyên nhốt đủ các loại yêu vật. Tang Tịch không thể nhẫn tâm nhìn nàng chịu khổ, vì để cứu Thiếu Tân mà xông vào Tỏa Yêu tháp. Cuối cùng tiểu Ba Xà cũng được cứu ra, nhưng thay vào đó lại phải dùng mạng của người bạn tốt của hắn là Hồng Liên tiên tử Trường Y đem thế vào.

Chuyện này gây ra náo loạn cực lớn, cũng bởi vì thế nên hôn sự giữa Nhị điện hạ Cửu Trùng Thiên và Thanh Khâu Bạch Thiển cũng tự động hủy bỏ. Nhưng Thiên Quân sao có thể bỏ qua nước cờ liên hôn quý giá này? Vì vậy ngay sau đó ngài tuyên bố luôn rằng vị hôn thê tương lai của tiểu thiên tôn Dạ Hoa - người thừa kế chức vụ Thiên Quân chính là Thanh Khâu Bạch Thiển.

Trong đoạn quá khứ này, vị Nhị điện hạ Tang Tịch vì đã gây ra chuyện nên liền bị cách chức Thái Tử, giáng xuống Bắc Hải làm một thủy quân nhỏ bé. Tiểu Ba Xà phu xướng phụ tùy, cùng đi Bắc Hải với Tang Tịch. Cho dù Thiên Quân có trách phạt nhưng hai người xem như cũng đã gặt được quả tốt. Mà tính mạng của vị Hồng Liên tiên tử Trường Y kia, sau khi so sánh được mất, lại khiến cho chư tiên biết được đoạn quá khứ này cũng cảm thấy nàng có chút oan uổng.

Liên quan đến chuyện Hồng Liên tiên tử Trường Y vì sao lại cùng Tang Tịch xông vào Tỏa Yêu tháp, cuối cùng còn vì cứu Tang Tịch và Tiểu Ba Xà mà bỏ mạng dưới Toả Yêu tháp thì lại có nhiều dị bản. Khả năng tưởng tượng của chư tiên trên trời có hạn, bên dưới truyền tới truyền lui, bất quá cũng có hai truyền thuyết.

Một thuyết nói rằng Trường Y và Tang Tịch nhị điện hạ là tri kỷ. Trường Y lần này cũng là vì bạn bè mà rút đao tương trợ, thật xứng đáng tuyên dương hai từ trượng nghĩa. Một thuyết khác cho rằng Trường Y rất luyến mộ Tang Tịch, lần này là vì yêu mà xả thân, vì để thành toàn cho người ta mà tổn mất tính mạng của mình, thật xứng với hai từ đại ái.

Liên quan đến truyền thuyết sau, những vị tiên nga vừa lớn gan vừa nhạy cảm mỗi khi nói đến chuyện này, sẽ nhịn không được mà nói thêm vài câu. Vài câu thêm vào đó nếu không phải là Trường Y thật ngốc, thì cho dù nàng từ yêu hoa tu luyện thành tiên cần phải đoạn tình tuyệt ái, dù yêu phải Tang Tịch, thực ra đã phạm vào cấm giới nhưng nếu trước sau cũng đã phạm rồi, thế thì tại sao lại không yêu Tam điện hạ? Nhị điện hạ chỉ một lòng yêu thương Tiểu Ba Xà kia, nàng yêu phải Nhị điện hạ đến cuối cũng chẳng được gì, Tam điện hạ mới là người thực lòng đối xử tốt với nàng. Nghe nói Tam điện hạ vì cứu Trường Y mà tức tốc trở về từ chiến trường Nam Hoang, không hề do dự bỏ ra nửa thân tu vị của mình để cứu lấy một tia sống còn cuối cùng của nàng... Vậy thì chuyện là thế nào?

Theo như cách nhìn của các tiểu tiên nga thì ngày đó lúc Trường Y hồn siêu phách tán, Tam điện hạ quyết định bỏ đi nửa phần tu vi chỉ để nhặt lại một khí tức cuối cùng của Trường Y. Sau đó lại dùng khí tức cuối cùng đó mà ngưng lại thành một viên hồng ngọc, tìm bảo vật của Thiên Tộc - đèn Kết Phách để kết hồn tạo phách cho nàng, để Trường Y có thể lần nữa trở lại làm thần tiên. Cũng vì thế mới có nhiều tin đồn rằng ai có thể ngờ Tam điện hạ phong lưu vô song cũng có một tấm lòng si tình đến vậy.

Vậy chăng nguồn cơn chính là hai chữ "si tình"?

Đến Thiên Quân còn tin rằng Tam điện hạ cứu Trường Y cũng là vì chàng si tình.

Hồng Liên tiên tử Trường Y một mình xông vào Toả Yêu tháp, chiếu theo thiên quy thì hồn siêu phách tán cũng là hình phạt thích đáng nên nhận, Tam điện hạ lại cố ý trái lại luật trời, khiến cho Thiên Quân phẫn nộ. Lúc đó trong Nguyên Cực cung Thiên Quân đã tức giận nhìn Tam điện hạ mà nói rằng: "Thứ tình ái kia chỉ là sớm còn tối mất, vô hình vô dạng, chính là thứ dễ đổ vỡ nhất. Thế gian này vốn không có thứ tình cảm nào đáng để cho con có thể mất đi một nửa tu vi, hôm nay con hi sinh vì Trường Y đến như vậy, đợi đến ngày tình cảm tiêu tán rồi sẽ vì việc làm hôm nay mà hối hận. Thế gian vốn không có tình cảm nào là trường tồn, bổn quân thường ngày nhìn thấy con du sơn ngoạn thủy khắp tứ hải bát hoang, cứ nghĩ rằng con đã hiểu được cái đạo lý trong đó, vốn dĩ rất yên tâm. Hôm nay nhìn thấy con vì tình mà làm ra chuyện sai trái này, thật khiến cho bổn quân thất vọng, con thực là quá lỗ mãng rồi."

Tam điện hạ lúc này sắc mặt có chút nhợt nhạt, lại không hề xem chuyện Thiên Quân phẫn nộ là điều gì to tát, vẫn như trước đây mà nói: "Phụ quân giáo huấn rất phải." Hắn cười cười: "Bất quá, thế gian đại để cũng có những mối tình khiến người ta không hối hận hoặc vì thời gian, sự việc mà thay đổi, con hôm nay đã thấy được rồi, như hôm nay...". Hắn ngừng một chút, cũng không nói kỹ hơn, chỉ nói: "Có lúc tình cảm vượt qua phép tắc, đúng thật là phép tắc không thể dung túng cho tình cảm nhưng phá đi phép tắc kia rồi, con tựa hồ như không có gì phải hối hận cả."

Thiên Quân vô cùng phẫn nộ, cả mắt và mặt đều đỏ lên; đại để là chưa từng nghĩ rằng Tam điện hạ, người trước nay chưa từng xem tình ái là thứ gì hôm nay lại nói ra mấy lời này rồi nhìn hắn rất lâu, sau đó một lời cũng không thèm nói, quay lưng rời khỏi Nguyên Cực cung.

Thiên Quân vốn thực ra đã ký thác trên người Tam điện hạ rất nhiều kỳ vọng, Thiên Bộ thực ra cũng đã nghe qua. Do một lần Tam điện hạ đánh cờ với Đông Hoa Đế Quân, người nói rằng có ý để cho Tam điện hạ kế nhiệm chức vụ của thượng thần Mặc Uyên đã mất nhiều năm, làm chiến thần bảo vệ cho Thần tộc. Luận chiến đánh, Tam điện hạ trong toàn bộ thần quân thiếu niên của Thiên tộc, xác thực là không ai có thể vượt qua.

Cái dở của Thiên Quân là ở chỗ, ông vẫn luôn cho rằng chỉ khi nào không có sự xao động của ái tình mới có thể thành tựu sự nghiệp vĩ đại. Bởi vậy, khi chọn bất cứ người kế nghiệp tương lai nào, bài học đầu tiên ông dạy cho họ luôn là làm thế nào để trở thành một Thiên Quân vô tình. Thiên Quân yêu quý Tam điện hạ nhiều hơn hai người còn lại cũng bởi vì nguyên nhân này.

Đại điện hạ nghiêm túc đoan chính và Nhị điện hạ thanh liêm chính trực, nhìn thì có vẻ như là người vô tình nhưng trên thực tế lại là những người sống tình cảm. Vị Tam điện hạ phong lưu, nhìn thì có vẻ như là người tình cảm lại chưa từng xem tình cảm là cái gì, thực ra mới chính là người vô tình nhất.

Tiểu nhi tử thiên tư linh huệ luôn là vị thiếu niên thần quân trên chiến trường chưa từng thất bại, tính cách tuy có chút nhàn tản, cả ngày cũng không biết đang nghĩ chuyện gì nhưng lại thông minh giỏi giang, điều kỳ diệu nhất là chàng đối với thế gian vạn vật đều rất lạnh nhạt. Tam điện hạ chàng rõ ràng chính là vì vị trí chiến thần bảo vệ Thần tộc mà sinh ra.

Nhưng rồi có một ngày, cái đứa tiểu nhi tử hoàn mỹ đó lại nói với Thiên Quân rằng thế gian này đại để cũng có thứ tình cảm không khiến người ta hối hận hay chân tình không dễ gì thay đổi. Đã thế lại còn nói câu có lúc tình cảm còn vượt qua cả phép tắc cũng không có gì lạ, thật sự khiến Thiên Quân choáng váng.

Thiên Quân cảm thấy chuyện này đã quá mức làm ông thất vọng rồi. Ông ngồi trong Lăng Tiêu điện khổ não suy nghĩ hai ngày, đến ngày thứ ba liền nghĩ ra một chủ ý, lấy cớ đến thăm bệnh Tam điện hạ để vào Nguyên Cực Cung lần nữa.

Trên ngọc toà của Nguyên Cực Cung, Thiên Quân nhàn nhạt nói rằng ông sẽ đích thân đi Thượng Thanh Cảnh nhờ Linh Bảo Thiên Tôn vá lại tiên hồn của Hồng Liên tiên tử Trường Y, sau này sẽ cho Trường Y chuyển sinh trong thân thể của người phàm.

Phàm nhân tuổi thọ có hạn, một đời người chỉ có sáu mươi năm, ông để cho Tam điện hạ hạ phàm ở cạnh Hồng Liên tiên tử sáu mươi năm, bất quá cũng chỉ cần phong ấn pháp lực của chàng. Nếu như trong sáu mươi năm đó, Tam điện hạ vẫn tình thâm không đổi với Hồng Liên tiên tử kia, chứng mình rằng thế gian quả thực có thứ tình cảm bất biến hay thứ chân tình mãi không thay đổi thì ông sẽ chấp nhận cái tình vượt qua phép tắc mà Tam điện hạ nói. Thiên Quân cũng hứa rằng đến lúc đó ông sẽ cho Hồng Liên tiên tử trở về Thiên cung, ban cho thần vị để nàng có thể lần nữa làm thần tiên.

Nhưng nếu lần này tình cảm của Tam điện hạ đối với Trường Y sớm hiện chiều mất, đến sáu mươi năm mà không giữ được, vậy thì hôm nay nửa phần tu vi của chàng bỏ ra để bảo hộ Trường Y đó chính là việc làm lỗ mãng. Trường Y sẽ phải đọa vào luân hồi vĩnh viễn, mãi mãi chỉ có thể làm phàm nhân. Chàng cũng phải đến Tây Thiên Phạn Cảnh của Phật Tổ, trước là để thanh tu bảy trăm năm tịnh tâm kiến tánh, sau đó phải tiếp nhận vị trí chiến thần bảo hộ Thần tộc, chính là sự giáo huấn đối với chàng.

Bản chất của chuyện này là một vụ cá cược.

Thiên Bộ còn nhớ Tam điện hạ đã kinh ngạc hơn nửa ngày nhưng chàng cũng không giải thích gì cả, ngược lại còn tiếp nhận vụ cá cược này với Thiên Quân.

Thiên Quân hiểu lầm chàng rồi, lại còn hiểu lầm rất sâu sắc.

Trường Y, Nhị điện hạ, Tam điện hạ, giữa ba người này rốt cuộc có chuyện gì, người ngoài tuy rằng không biết rõ nhưng Thiên Bộ từ nhỏ đã đi theo phục vụ cho Tam điện hạ, cách nhìn cũng rõ ràng hơn người ngoài một chút.

Trên Cửu Trùng Thiên đều cho rằng Đông Hoa Đế Quân ở Thái Thần Cung là người có cốt cách thần tiên nhất bởi vì đế quân người xem vạn năm cũng như một ngày, đều ở tại Tam Thanh Ảo Cảnh, chỉ có sự sai lệch của bốn mùa, nhật nguyệt không báo chuyển dời, kiếp nạn của tạo hoá thì mới thu hút sự chú ý của người. Nhưng cũng có những lúc Thiên Bộ nghĩ rằng Đế Quân người không đem mấy chuyện thế gian vớ vẩn đó bỏ vào mắt cũng vì với độ tuổi của người, những điều này đều không tính là gì cả. Nhưng Tam điện hạ ngài tuổi còn trẻ, ở trên con đường này đã có thể đuổi kịp Đế quân, điều này thật khó có được.

Đại khái cũng bởi vì Tam điện hạ từ khi sinh ra đã là vị thần tiên thích hợp làm thần tiên nhất tứ hải bát hoang này rồi.

Ví dụ như lấy Đại điện hạ, Nhị điện hạ có độ tuổi xấp xỉ với Tam điện mà so sánh thì cả ba đều là những vị thần quân trẻ tuổi tôn quý nhất. Đại điện hạ có dục vọng, cái dục vọng của người anh cả làm chuyện gì đều muốn mạnh hơn hai đệ đệ mình. Nhị điện hạ cũng có dục vọng, dù của có vẻ cao minh hơn một chút là làm tăng uy danh của Thiên tộc trong tứ hải, lập kỳ công vang dội khắp bát hoang. Còn Tam điện hạ thì sao, cứ nhìn các vị mỹ nhân bên cạnh Tam điện hạ hết người này đến người khác, giống như một người phong lưu vô biên, tựa hồ như là người nên có nhiều dục vọng nhất, nhưng theo như Tam điện hạ nói, thế gian này vạn vật đều là không cả. Nội tâm của người đến một tia dục vọng cũng không có.

Nàng trước nay đối với từ không này vẫn chưa thể lĩnh ngộ triệt để, chỉ là có một lần nghe thấy Tam điện hạ và Đế Quân ngồi uống trà chơi cờ luận pháp, có nhắc đến từ không này. Hai người họ nói chuyện rất cao thâm, Thiên Bộ không cách nào nghe hiểu được, nhân vì Tam điện hạ bằng lòng thành toàn cho tấm lòng hướng đạo vấn Phật của mấy người họ, nàng ngẫm nghĩ một hồi vẫn không ngẫm nghĩ ra được, liền tự mình đi hỏi riêng Tam điện hạ.

Thiên Bộ nhớ rằng, lúc đó vị mỹ nhân bên cạnh Tam điện hạ là tiểu nữ nhi của Nghĩa Thủy thần quân là Huệ thần nữ. Lúc đó trên trời có lời đồn rằng Tam điện hạ vô cùng ưng ý Huệ thần nữ, bởi vì vị thần nữ này đã ở cạnh Tam điện hạ hơn bốn tháng rồi.

Những đám mấy trắng trùng điệp trên Đông Hải che lấp những đám mây trên đỉnh núi, phảng phất như có tiếng hươu kêu hạc hót, Huệ thần nữ phong tư diễm lệ đang ngồi dựa vào bên cạnh một cây cổ Tùng, nghiêm túc chậm chầm chép lại một bài nhạc phổ của đàn thất huyền, thỉnh thoảng còn ngước lên nhìn Tam điện hạ, ánh mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ sâu sắc.

Mà cái vị Tam điện hạ đang đứng đề bút bên cạnh Huệ thần nữ, nghe thấy âm thanh hỏi hắn thế nào gọi là không, tay cầm bút cũng không ngừng mà lạnh lùng đáp: "Sự vật trên thế gian, đều sẽ lưu chuyển sanh diệt, chuyện vô thường, vật cũng vô thường, tình cũng vô thường, vạn vật đều vô thường, có tất rồi cũng sẽ thành không, trong cái không sinh ra vật của nó, lại trở thành có, nhưng sự lưu chuyển sanh diệt này lại không có cái gì có thể nắm bắt được, có thể hằng thường, đây chính là không." (Chậc các anh nói chuyện dễ hiễu quá, chắc lên google tra lại mới được.)

Nàng vẫn không thể nào hiểu được, liếc nhìn vị thần nữ xinh đẹp bên cạnh, nhẹ giọng hỏi: "Vậy thời khắc này đối với điện hạ ngài mà nói, cũng là không sao, không, lẽ nào không phải khiến người ta cảm thấy nhạt nhẽo sao? Điện hạ người cảm thấy giờ phút này rất nhạt nhẽo sao?"

Tam điện hạ vừa nhấc bút chấm mực, vừa thờ ơ đáp lời nàng: "Không là khiến người ta thấy nhạt nhẽo sao?" Hắn cười cười, nụ cười chứa đựng sự nhàm chán, bình thản nói: "Không phải nhạt nhẽo." Hắn lại nói: "Không là khiến cho người ta cảm thấy vắng vẻ."

Thiên Bộ vẫn luôn ghi nhớ câu "Không là khiến cho người ta cảm thấy vắng vẻ" của Tam điện hạ. Mắt hắn nhìn vị mỹ nhân hiếm có của Thần tộc, đầu bút cũng đang vẽ ra vị mỹ nhân này, bức tranh đầy đủ linh tính, ít nhất cũng nói rõ được Tam điện hạ hắn khi nhìn mỹ nhân không hề qua loa. Nhưng lúc đó nhìn thần sắc của Tam điện hạ lại có một loại thế gian vạn vật đều vô cùng chán ngán.

Vì thế, chuyện Tam điện hạ bỏ đi nửa thân tu vi để cứu Trường Y lại có tin đồn rằng hắn là một người sống tình cảm, Thiên Bộ lúc nghe được những lời này chỉ cảm thấy thật nực cười.

Người khiến cho Tam điện hạ cảm động, tuyệt không phải là Trường Y, mà chính là phần si tâm của Trường Y đối với Tang Tịch suốt bảy trăm năm không thay đổi.

Đại khái là "cái không của sự vô thường" khiến cho Tam điện hạ cảm thấy hoang vu đó, dù hắn vẫn chưa từng một lần nhìn thấy một vật nào "phi không" (Tức là không có vật nào không phải là không),mà chính sự si tình bền bỉ của Trường Y đối với Tang Tịch, khiến cho hắn cảm thấy đó có lẽ cũng có thể trở thành một loại "phi không", vậy nên hắn cũng chỉ muốn mở rộng tầm mắt mà thôi.

Bỏ ra nửa thân tu vi muốn giữ lại tính mạng của Trường Y cũng vì chỉ khi Trường Y còn sống mới có thể chứng mình được cho hắn thấy trên thế gian này có lẽ cũng còn tồn tại một thứ "phi không".

Tiền đồ dài đằng đẵng, đều là sự hoang vu, tất cả những điều này Tam điện hạ đã nhìn thấu được tất cả, nhưng Tam điện hạ hắn đại khái cũng không yêu thương gì một tiên đồ vừa dài vừa hoang vu này. Vì vậy Tam điện hạ hắn sẽ có lúc nói rằng bản thân hắn và Trường Y vốn bất đồng, chỉ là sự bất đồng này, cùng với nữ nhi tình trường lại không có chút liên quan nào.

Mặt trời bắt đầu trở nên chói chang, trên phố âm thanh náo nhiệt cũng không dừng lại, nơi đây chính là nhân gian.

Thiên Bộ liếc nhìn vị thiếu nữ đang sầu tư kia, người có khuôn mặt rất giống với Trường Y, lúc này biểu cảm trên mặt càng giống với Trường Y năm đó bị Tang Tịch vứt bỏ mà thương tâm.

Nhưng bây giờ nàng đã không thể nhớ được Tang Tịch là ai.

Khoảnh khắc nàng đánh bạo hỏi Tam điện hạ có suy nghĩ gì đối với Trường Y, đối với nàng lại có suy nghĩ gì? Ai có thể nghĩ rằng Trường Y trùng sinh lại phàm thế, lại sinh tình ý đối với Tam điện hạ?

Thiên Bộ lại thở dài một hơi.

Yên Lan nàng Thích tam điện hạ không phải là chuyện gì không tốt.

Trong phàm giới có một loại thoại bản vô cùng ướt át, nói cái gì mà Anh Vệ thần hạ phàm, ngàn bát nhã tìm vạn bát nhã chỉ vì muốn tìm lại tình yêu kiếp trước đã thất lạc của mình, trên sân khấu kịch cũng có thể diễn ra một vở có thể làm cho các đại cô nương, tiểu cô nương khóc đến bù lu bù loa. Nhưng điều đó chung quy vẫn là câu chuyện trong thoại bản mà thôi. Cái vị thần tộc vì yêu mà làm gì, làm gì đó, tuyệt đối không bao gồm vị Tứ Hải thuỷ quân trẻ tuổi của tứ hải bát hoang - Liên Tam điện hạ của Cửu Trùng Thiên.

_________

💚Dịch bởi Quá khứ chậm rãi

💚Vui lòng không mang đi nơi khác, nếu mang đi nhớ ghi nguồn, vì đó chính là sự tôn trọng tối thiểu đối với công sức của dịch giả.

_________

(Thất tỷ lải nhải: Tam điện hạ hóa là một tam điện hạ như thế này, thế nào mọi người có kinh hỷ không, có ngạc nhiên không?)

Bà Yuan: Kinh ngạc ghê lắm chế à, khi nào chế mới lật thẻ bài em đây. hịc.

Sau này hãy gọi ad là Bà Yuan, lý do là gì ư, ta xin cất lại cho mình hihi, vậy nhé, cho các bạn một cái tên gọi cho thân thiết thôi, chứ gọi ad hoài ta ngại ghê. Lại up giờ hoàng đạo. Haizzzzzzzzz

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.