Chương trước
Chương sau
TAM SINH TAM THẾ BỘ SINH LIÊN

Tác giả: Đường Thất Công Tử

Chương 3.1

Thành Ngọc và Hoa Phi Vụ từ ngày đến bến sông tặng ô, bởi vì mưa liên tục không ngừng nên họ cũng tặng ô cho mọi người suốt mấy ngày liền.

Nhưng cả hai người họ đều có tính cách kiểu vô tâm vô phế, tuy tặng ô cho người ta nhưng lại quên nói với mấy vị công tử thư sinh kia nên trả ô về nơi nào. Vì vậy trừ Liên Tam điện hạ có phái người hầu đến trả ô ra thì không còn ai khác đến Lâm Lang các để kết duyên với Hoa Phi Vụ cả.

Hai người họ cực kỳ ủ rũ, Hoa Phi Vụ là người bỏ tiền ra để mua ô vì thế nàng ta càng ủ rũ hơn.

Nhưng sau chuyện đó, trong thành lại truyền ra một tin đồn, nói rằng sau trận mưa vừa rồi có một vị thần tiên hóa thân thành một tiểu nương tử đứng bên bờ sông tặng ô tạo phước cho người đi đường.

Lão đạo sĩ bày quầy hàng ở trước miếu Thành Hoàng gọi tiểu nương tử đó là Tán nương nương.(*)

(*) Tán là ô ấy ạ.

Tiểu Lý viên ngoại ở Lệ Chi Hồ vì nhận được một chiếc ô của Tán nương nương, nên chỉ mấy ngày sau đã quyên tiền dựng một bức tượng Tán nương nương rồi bắt đầu truyền tụng công đức của nàng từ đầu đường cho đến cuối ngõ.

Đáng tiếc là lúc đó Hoa Phi Vụ vẫn còn đang bận ủ rũ, âu sầu không muốn ra khỏi cửa cũng không thèm tiếp khách, cho nên cũng không hề hay biết bản thân đã được xưng tụng thành Tán nương nương gì đó rồi.

Một ngày nào đó của sau này, Hoa Phi Vụ mang theo Thành Ngọc đi đến miếu Nguyệt lão để cầu nhân duyên, nhìn thấy bên cạnh miếu Nguyệt lão mới dựng lên một vị Tán nương nương, còn tưởng là Nguyệt lão vừa mới thêm một vị hộ pháp chuyên phụ trách chuyện dùng ô kết duyên. Nàng chẳng thèm nghĩ ngợi chuyện Nguyệt lão có thêm hộ pháp có gì không đúng, không nói hai lời lôi kéo Thành Ngọc chạy ngay đến trước mặt vị hộ pháp kia cung kính mà dập đầu mười cái.

Mà Thành Ngọc năm nay đã hơn mười bốn tuổi, là cái lứa tuổi vô cùng tự phụ. Nàng vốn cho rằng thiên hạ rộng lớn này không có gì là nàng không làm được, thế mà lại bại trong chuyện tìm nhân duyên cho Hoa Phi Vụ, thế nên nàng cực kỳ không cam lòng. Sau mười lăm ngày đóng cửa không tiếp khách, nghiên cứu đủ thứ các loại thoại bản trong nhân gian, nàng lại đề xuất cho Hoa Phi Vụ thêm vài chủ ý nữa, như là chuyện Hương Chương tử, Hoa Cô tử báo ân, hay học theo vị tiên nga nào đó xuống sông tắm, đợi Ngưu Lang trộm mất y phục rồi sau đó hai người sẽ kết thành uyên ương, vân vân và vân vân.

Thế nhưng nhân duyên của Hoa Phi Vụ lại cực kỳ gian nan, những chủ ý đó hai người họ đều lần lượt thử từng cái một nhưng không có một chuyện nào thành. Cứ thử mãi thử mãi, bất tri bất giác Thành Ngọc cũng đến tuổi mười lăm.

Theo lời của vị quốc sư đương triều Túc Cập, Hồng Ngọc quận chúa Thành Ngọc khi đã bước đến tuổi mười lăm thì không cần phải nhốt mình trong Thập Hoa lâu nữa. Nếu như nàng có bản lĩnh thì cho dù muốn lên trời hái trăng hay muốn xuống biển bắt rùa tùy ý nàng.

Lớn hơn một tuổi, Thành Ngọc lại có thêm một tầng tri thức mới đối với nhân sinh, không thể không thừa nhận với tài năng trước mắt của mình thì nàng rất khó để giúp đỡ Hoa Phi Vụ tìm kiếm nhân duyên. Vì điều này nên từ ngày thứ hai sau khi đủ tuổi rời khỏi thành Bình An, nàng đã tặng hết những cuốn thoại bản liên quan đến những chuyện tình ái thần tiên, tinh quái mà nàng đã lưu giữ suốt mười năm cho Hoa Phi Vụ. Nàng cực kỳ không thẹn với lòng mà cùng với Lê Hưởng và Chu Cẩn đi đến Lệ Xuyên Nam Hạ, nhằm nhìn thấy một diện mạo khác của thế giới.

Khoảng thời gian nàng ở Lệ Xuyên, chỉ trong thoáng chốc mà đã hơn một năm ròng, lúc mới rời xa thành Bình An vẫn còn là một thiếu nữ, lúc quay lại đã trở thành cô nương mười sáu tuổi rồi.

Trở lại thành Bình An, việc đầu tiên của Thành Ngọc chính là gom tiền để đến Lâm Lang các gặp Hoa Phi Vụ. Không nằm ngoài dự liệu của nàng, Hoa Phi Vụ quả thực không hổ là một Hoa Phi Vụ kiên nhẫn không từ bỏ, hơn một năm không gặp mặt, nàng vẫn không mệt mỏi lặn lội trên con đường tìm kiếm tình yêu đích thực của chính mình.

Lúc đó là giờ mùi ba khắc, ánh mặt trời không đẹp cho lắm, mặt trời chỉ hiện ra mỗi cái bóng, Diêu Hoàng và hoa Tý Ngọ một hoa một người chiếm hơn nửa cái bàn vuông. Thành Ngọc bị dồn đến mức phải ngồi chen vào trong góc bàn để uống trà.

Một năm trời xa cách, Hoa Phi Vụ vừa nghe giọng nói của Thành Ngọc ở bên ngoài đã kích động đến mức chưa kịp mang giày đã chạy ra đón tiếp nàng.

Thành Ngọc cảm thấy sự kích động này chính là minh chứng tốt nhất cho tình bằng hữu giữa nàng và tiểu hoa.

Hoa Phi Vụ nằm bò lên trên đầu gối nàng, đôi mắt rưng rưng nói: "Hoa chủ! Người cuối cùng cũng trở về rồi, ta đợi người, đợi thật cực khổ quá đi thôi!"

Nhìn xem, tiểu hoa nhớ nàng đến mức nào rồi kìa.

Thành Ngọc giống như lão mẫu thân hiền từ đưa tay vuốt tóc Hoa Phi Vụ.

Hoa Phi Vụ nước mắt lưng tròng nói: "Người phải biết rằng người đến thật đúng lúc làm sao, có một chuyện chỉ có người mới có thể giúp được ta, người nhất định phải giúp ta!"

... Được rồi, nàng đã nhìn nhầm tiểu hoa, tiểu hoa căn bản không phải chỉ đơn thuần nhớ nàng. Thành Ngọc giống một lão phụ thân lạnh lẽo trầm mặc đứng khỏi ghế: "Ta nhớ Chu Cẩn có nhờ ta đi chợ mua giúp hai con gà Lô Hoa, ta đi trước đây..."

Hoa Phi Vụ vội vàng ngồi xuống ôm chân nàng: "Hoa chủ... lúc này bàn đến chuyện gà Lô Hoa thật là mất tình cảm quá rồi... tình bằng hữu giữa hai chúng ta chẳng lẽ không bằng hai con gà Lô Hoa kia sao."

Thành Ngọc lặng lẽ tách mấy ngón tay của Hoa Phi Vụ ra, tách nửa ngày mới phát hiện không cách nào tách được, đành nghe theo nàng ta bất lực nói: "Chuyện gì nói đi."

Hoa Phi Vụ lập tức đứng lên ngồi ngang hàng với Thành Ngọc: "Gần đây ta nhìn trúng một vị công tử, vẻ ngoài thực sự là... tài hoa cũng thực sự là..." Hoa Phi Vụ chưa đọc nhiều sách nên cứ đến chỗ cần dùng thành ngữ thì lại bị kẹt, Thành Ngọc tự động giúp nàng tiếp lời: "Ngọc thụ lâm phong, phẩm mạo phi phàm, bác cổ thông kim, tri thức uyên thâm."

Hoa Phi Vụ gật đầu tán thưởng: "Đúng rồi, ngọc thụ lâm phong, phẩm mạo phi phàm, bác cổ thông kim, tri thức uyên thâm cái gì đó. Đợi lát nữa khi vị công tử kia đến nghe hát, hoa chủ người hãy giả vờ độc chiếm ta để kích thích tâm bất phục của chàng, để chàng xem trọng ta thì coi như đã giúp ta rồi!"

Thành Ngọc kinh ngạc quay đầu lại nhìn nàng: "Ta ta ta ta ta là nữ nhân mà."

Hoa Phi Vụ nhẹ nhàng nói: "Cũng không phải kêu người thật sự chiếm đoạt ta, chỉ là giả vờ thôi, người xem người hành tẩu ở Lâm Lang các bao nhiêu năm nay đã có ai nhận ra người là nữ tử đâu, điều đó chứng minh kỹ thuật diễn xuất của người rất tốt."

Về việc Thành Ngọc nói mình là nữ tử xem như đã được giải quyết xong xuôi, Hoa Phi Vụ thở dài: "Vốn dĩ ta định sẽ kết nhân duyên với những vị công tử giàu có thường hay lăn lộn trong chốn phong trần này rồi, nhưng mà vị Liên tướng quân này quả thực là cực phẩm, lần này tuyệt đối không được bỏ qua!" Sau đó lại đau đớn tiếc nuối nói thêm: "Nhưng mà không biết vì sao Liên công tử này cứ hơn mười ngày nửa tháng mới chịu đến nghe ta hát một lần, thỉnh thoảng chàng còn đến Hương Liên của Khoái Lục Viên, Hoan Tình của Mộng Tiên Lầu, Tiễn Mộng của Hí Xuân Viện, thực sự là khiến người khác phiền lòng mà..."

Thành Ngọc nghe nàng ta nói mà tai này lọt tai kia, chỉ cảm thấy ba chữ Liên tướng quân này có chút quen tai, giống như đã từng nghe qua ở đâu đó nhưng nhất thời lại quên mất là nghe ở đâu. Chỉ là nghe ý của Hoa Phi Vụ thì vị Liên tướng quân này dường như thanh lâu khắp kinh thành này đều có hồng nhan tri kỷ của hắn, nàng thành tâm thành ý nhắc nhở Hoa Phi Vụ một câu: "Chu Cẩn nói cái người mà lúc thì đi với cô nương này lúc lại đi với cô nương khác thì gọi là hoa hoa công tử, loại nam nhân này không thể chấp nhận được, ta thấy tiểu hoa nàng vẫn là..."

Tiểu hoa tán đồng gật gật đầu: "Trong sách nói loại nam nhân này gọi là hoa hoa công tử, nhưng mà trên sách cũng dạy phải làm sao để có thể thuần phục một hoa hoa công tử. Nói rằng muốn biến một hoa hoa công tử phóng khoáng không chịu ràng buộc nắm trong lòng bàn tay thì việc đầu tiên phải làm cho hắn sinh ra tâm đố kỵ, sau khi đố kỵ bất an, hắn sẽ thấy lo lắng rồi nhớ nhung mình, sau đó nhớ nhung chuyển thành yêu, sau đó hắn sẽ yêu ta sâu đậm..."

Mấy chuyện tình tình ái ái Thành Ngọc không hiểu lắm, nàng nghĩ việc Hoa Phi Vụ kêu nàng đóng một vị công tử nhà giàu này cũng đơn giản thôi, nàng có thể giúp được. Diễn một tên nhà giàu thích đi dạo thanh lâu không phải là sở trường của nàng sao, ít nhất thì bắt đầu từ năm mười hai tuổi nàng lăn lộn ở Lâm Lang các đến quen mặt rồi. Nhưng cũng không tránh được có một vài nghi vấn: "Nàng nói công tử kia là một vị tướng quân? Vậy có khi nào hắn nổi điên lên sau đó sẽ đánh ta không?"

Có thể thấy rằng Hoa Phi Vụ cũng chưa từng nghĩ đến vấn đề này, do dự một lúc mới nói: "Có lẽ không đâu... nhỉ?"

Hoa Phi Vụ cuối cùng cũng nhớ ra bản thân là một hoa yêu: "Trời ạ, ta mới nhớ ra ta là một hoa yêu, ta biết yêu thuật mà, nếu như hắn đánh người thì ta sẽ bảo vệ cho người."

Thành Ngọc nhắc nhở nàng lần nữa: "Nàng sẽ đánh nhau với hắn vì ta ư? Nếu như vậy thì hắn sẽ không thích nàng đâu."

Hoa Phi Vụ suy nghĩ rất lung: "Thế cũng phải!"

Hai con người cùng rơi vào trầm tư rất lâu.

Gốc hoa Tí Ngọ trên bàn ghé qua hỏi Diêu Hoàng đang ngồi đối diện: "Diêu đế ngài rốt cuộc nhìn trúng Thược Dược ở điểm nào thế? Mỗi năm người đều đặc biệt đến đây xem nàng đau lòng vì nam nhân khác? Ngài là đang tự ngược sao? Tại hạ thực sự không thể hiểu nổi."

Diêu Hoàng lắc lư mấy chiếc lá, bất lực nói: "Vì sao ta lại nhìn trúng nàng ta sao, câu hỏi này ta cũng đang cố tìm câu trả lời đây, cho nên mỗi năm ta đều đến đây xem nàng vài lần."

Hoa Tí Ngọ hiếu kỳ: "Vậy ngài đã có đáp án rồi chứ? Đáp án là gì vậy?"

Diêu Hoàng sầu thảm nói: "Là do ta có bệnh."

Tiểu tỳ nữ của Hoa Phi Vụ chạy vào bẩm báo, nói nàng phụng mệnh Hoa Phi Vụ ở lầu trên quan sát, hình như đã nhìn thấy Liên công tử vừa bước xuống xe ngựa. Hoa Phi Vụ lập tức tiến vào trạng thái, chỉ trong chốc lát đã chạy đến ngồi ngay ngắn trước cây đàn. Thành Ngọc và Hoa Phi Vụ cộng tác nhiều năm như thế, nên rất tự nhiên đã sinh ra sự ăn ý, nàng cũng vội vàng đi đến trước cây đàn ngồi ngay ngắn.

Mà vấn đề của Thành Ngọc nằm ở chỗ nàng tuy là một phá gia chi tử nổi tiếng tại kinh thành, đến nỗi bất cứ ai trong chốn phong trần này nhìn thấy nàng thì đều đến bợ đỡ lấy lòng nàng. Vì vậy cái chuyện lấy lòng người khác nàng thực sự không hề có chút kinh nghiệm nào.

Hoa Phi Vụ đứng bên cạnh nhìn nàng thôi cũng thấy căng thẳng: "Hoa chủ người đừng chỉ ăn uống một mình như vậy, người phải đút rượu cho ta trước, người cũng phải bón nho cho ta ăn trước, người đừng quên là người bây giờ đang rất thích và muốn lấy lòng ta."

Thành Ngọc đang bóc dở trái nho trên tay, hơi mơ hồ nói: "Không giống với bình thường hả?"

Hoa Phi Vụ gật đầu liên tục, vốn nghĩ muốn dạy nàng thêm nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân ở ngoài cửa, thần sắc trên khuôn mặt lập tức tỏ ra nghiêm nghị.

Thành Ngọc vừa nghe thấy tiếng bước chân, Hoa Phi Vụ nói không giống với bình thường thì có lẽ nàng nên bón cho nàng ta ăn. Nàng nên bón cho Hoa Phi Vụ thế nào đây? Hoa Phi Vụ lớn như vậy rồi ăn còn cần người ta bón cho nữa sao? Thành Ngọc nàng tuy rằng thường lăn lộn trong chốn phong trần nhưng trên cơ bản đều chỉ lăn lộn trong khuê phòng của Hoa Phi Vụ, sự thân mật giữa nam và nữ nàng chưa từng thật sự nhìn thấy, trong đầu không có một khái niệm nào, vì thế không nhịn được mà cảm thấy hơi căng thẳng.

Tỳ nữ vội đưa đến một chén rượu, trong tiếng đàn tỳ bà vang lên âm thanh gõ cửa, tiếp theo cửa bị ai đó nhẹ nhàng mở ra. Hoa Phi Vụ cơ trí nhào vào trong vòng tay của Thành Ngọc rồi lại lập tức bày ra bộ mặt trinh liệt thà chết cũng không chịu khuất phục nói: "Ngọc công tử, người, người đừng có như vậy."

Thành Ngọc tuy có hơi hoang mang nhưng nàng cũng tính là người thông minh, trong đầu tuy hơi hồ đồ nhưng trong chốc lát lại đã có thể phối hợp được với Hoa Phi Vụ, trầm giọng nói: "Tỷ tỷ xinh đẹp quá, A Ngọc chỉ là không kiềm chế được mình." Lời thoại cực kỳ lưu loát, chỉ là biểu cảm của nàng hơi cứng nhắc.

Hoa Phi Vụ lấy một chiếc khăn tay lên che mặt: "Tấm chân tình của Ngọc công tử trong lòng Phi Vụ vô cùng cảm kích, nhưng mà Phi Vụ..." Lời vừa mới nói đến đây đã giả vờ phát hiện ra cửa mở và vị bạch y công tử không biết đứng đó từ lúc nào. Hoa Phi Vụ hoa dung thất sắc mà nũng nịu nói: "Liên công tử..."

Thành Ngọc cảm thấy đến nước này bản thân không cần phải phát huy nữa vì vậy biểu cảm trên gương mặt cũng giãn ra vài phần: "Tỷ tỷ, A Ngọc không phải là kẻ lỗ mãng, A Ngọc thực sự..."

Hoa Phi Vụ trốn đến trong góc phòng, mắt thấy là chuẩn bị đứng dậy lui ra sau người vị bạch y công tử vừa xuất hiện trước cửa, Thành Ngọc thầm nghĩ, trốn xa như vậy làm gì, ta cũng đâu có thực sự làm gì nàng. Trong lòng nghĩ như thế ánh mắt cũng nhìn theo ánh mắt Hoa Phi Vụ, kết quả bị cây quạt trên bàn tay phải của công tử áo trắng kia hấp dẫn.

Các công tử ăn chơi trác táng đi dạo thanh lâu cầm theo quạt trên tay cũng không phải là chuyện lạ lùng gì, Thành Ngọc có lúc cũng giả vờ cầm quạt để tỏ ra mình là người phong lưu. Nhưng cây quạt trong tay vị công tử này rất khác biệt. Con người thích quạt, xương quạt đều được làm từ gỗ hay trúc, chỉ có những người cực kỳ giàu có thì dùng ngọc làm xương quạt, trường hợp đó cũng đã tính là rất hiếm có rồi. Nhưng cây quạt trong tay vị công tử này không phải gỗ, không phải trúc cũng không phải ngọc, trên mặt quạt sơn màu đen tuyền giống như có chút ánh sáng lạnh lẽo phát ra, nhìn giống như được làm từ một loại kim loại nào đó. Khi chiếc quạt gập lại, không biết bề mặt quạt được làm từ chất liệu gì, trên phiến quạt được khắc một viên hồng ngọc giống như giọt nước mắt, màu đỏ đó cũng là một màu sắc khác biệt duy nhất trên chiếc quạt đen kia.

Ánh mắt của Thành Ngọc dừng trên chiếc quạt không dời, tiếp theo đó lại dừng lại trên bàn tay người cầm quạt không dời.

Bàn tay đó trắng như ngọc, còn đẹp hơn bàn tay của nữ tử nhưng chỉ cần nhìn một cái đã có thể nhận ra đó là bàn tay của nam nhân, tư thế cầm quạt tuy có chút lười biếng nhàn nhã, nhưng khớp xương rõ ràng, mỗi ngón đều ẩn chứa sức mạnh vô hình.

Giống như chỉ có bàn tay như thế này mới thích hợp để cầm chiếc quạt kia.

Đợi đến khi nàng quan sát đủ chiếc quạt và bàn tay kia mới chuẩn bị ngẩng đầu nhìn xem cái vị bạch y công tử khiến cho Hoa Phi Vụ thần hồn điên đảo trông như thế nào. Nhưng tiểu hoa đã xoay người đi thẳng đến trước mặt công tử áo trắng kia, che hơn nửa người hắn, sau đó vị công tử kia bước lùi ra hai bước triệt để thoát ra khỏi tầm mắt của Thành Ngọc.

Thành Ngọc chỉ nghe thấy giọng nói của hắn truyền vào: "Hóa ra Phi Vụ cô nương đang bận tiếp khách." Giọng nói hơi lạnh.

Thành Ngọc cảm thấy dường như mình đã từng nghe thấy giọng nói này ở đâu đó.

Thành Ngọc tuy không quá nhập tâm nhưng theo như kịch bản của Hoa Phi Vụ thì nàng đã diễn rất nhập vai rồi. Phi Vụ cô nương nước mắt lưng tròng: "Phi Vụ không biết Ngọc công tử lại đột nhiên..."

hắn ngắt lời nàng: "Khi nào rảnh." Giọng nói đó dường như cảm thấy có chút ý vị: "Ta lại đến nghe cô nương hát khúc Khuyết Lương Biệt Hạc."

Lòng hiếu kỳ của Thành Ngọc hoàn toàn bùng nổ, nàng lặng lẽ di chuyển ánh mắt về phía cửa một bước lại một bước, còn lặng lẽ nhón gót chân lên muốn nhìn rõ dáng vẻ của hắn.

Khi hắn đưa tay lên giúp họ đóng cửa, khoảnh khắc đó Thành Ngọc chỉ có thể nhìn thấy được nửa khuôn mặt của hắn, nhìn thấy đến đôi mắt phượng dài hẹp trên nửa khuôn mặt kia. Chỉ là một con mắt, đuôi mắt hơi nhướng lên, cực kỳ xinh đẹp, ẩn chứa uy nghiêm, thần quang nội liễm.

Khoảnh khắc đó nàng cảm thấy công tử kia cũng đang nhìn nàng, sau đó ánh mắt hắn cong lên, độ cong cực nhỏ nhưng vẫn có thể nhìn ra được là hắn đang cười.

Thành Ngọc không tự chủ mà tiến về phía trước một bước, cùng lúc đó chiếc cửa khép hờ cũng khép lại, khuôn mặt của công tử kia biến mất sau cánh cửa, Thành Ngọc còn chưa hoàn hồn thì bên ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân nhỏ dần.

Trong phòng trở nên yên tĩnh.

Thành Ngọc trầm mặc hồi lâu, không chắc chắn hỏi Hoa Phi Vụ đang đứng cạnh cây đàn: "Ta diễn tốt không?"

Hoa Phi Vụ cũng không quá chắc chắn, chần chừ đi đến cạnh nàng: "Ta cảm thấy người diễn không tồi." Lại bổ sung thêm: "Ta cảm thấy chúng ta đều diễn rất tốt." Lại hỏi hai tỳ nữ của nàng: "Lúc nãy ta diễn cái đoạn hoa dung thất sắc ấy có phải rất chuyên nghiệp không?"

Tiểu tỳ nữ gật gật đầu giống như gà mổ thóc, lúc này Hoa Phi Vụ mới trấn định lại, chém đinh chặt sắt nói với Thành Ngọc: "Theo như trong sách thì hắn có lẽ nên đố kỵ, tuy nhìn không ra nhưng ta cảm thấy lúc về đến nhà hắn nhất định sẽ rất bất an..."

Thành Ngọc thở dài.

Nam nhân duy nhất trong phòng, thân là vua trong các loài hoa, Mẫu Đơn Diêu Hoàng cảm thấy bản thân không thể nghe tiếp được mấy lời xằng bậy của Hoa Phi Vụ nữa, bóng gió nói một câu: "Ta thấy người đó nào có bất an đố kỵ gì đâu, hắn căn bản là không hề quan tâm, nói khi nào rảnh đến nghe hát chẳng qua chỉ là một câu nói khách sáo mà thôi. Nói không chừng lần sau hắn rảnh rỗi định đến nghe nàng hát, nhưng lại nghĩ nàng là một người bận rộn, trong phòng biết đâu đang có khách, nên cũng lười đến, dù sao thì ở Khoái Lục Viên, Mộng Tiên Lầu hay Hí Xuân Viện thì cũng không thiếu mỹ nhân có thể hát khúc hay."

Đối với một vị vua của các loài hoa lúc nào cũng thanh tịnh mà nho nhã, trước nay chỉ quan tâm đến quốc gia đại sự của nhân gian như Diêu Hoàng mà nói, thì việc mở miệng kể được hết tên của tất cả các thanh lâu trong kinh thành thế này làm hắn đột nhiên cảm thấy bản thân vô cùng tuyệt vọng, vừa nói xong, dừng một chút lại thấy cuộc sống này thật vô nghĩa.

Chỉ là những câu nói bóng gió của Diêu Hoàng thế nhưng câu nào câu nấy đều đánh trúng vào trọng điểm khiến cho Hoa Phi Vụ cảm thấy hoài nghi và căng thẳng, nằng lắp bắp: "Thật thật thật thật sao? Vậy vậy vậy vậy vậy phải làm sao?"

Diêu Hoàng vừa cảm thấy cuộc sống thật vô nghĩa vừa cảm thấy không nhẫn tâm, ngữ khí nặng nề đưa ra chủ ý cho nàng: "Nàng thực sự còn muốn gặp hắn, muốn hắn còn đến nghe nàng hát thì hoa chủ bây giờ hãy đuổi theo giải thích cho rõ ràng là được, nhân lúc bây giờ đuổi theo chắc còn kịp đó."

Hoa Phi Vụ lập tức phóng ánh mắt qua Thành Ngọc.

Thành Ngọc vốn cho rằng bản thân đã hoàn thành xong nhiệm vụ, cho nên nàng đang vui vẻ lột một trái nho cho định cho vào miệng, thấy hai người nhắc đến mình, động tác cầm nho cứng đờ, nhìn Hoa Phi Vụ lại nhìn Diêu Hoàng, rồi lại chỉ vào mình: "Lại là ta sao?"

Một người một hoa nghiêm túc gật đầu, vẫy lá.

Khi Thành Ngọc bị Hoa Phi Vụ đẩy ra trước cổng Lâm Lang các, hoa Tý Ngọ dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Diêu Hoàng, Diêu Hoàng thì đang dùng ánh mắt xa xăm giống như lão tăng nhập định ngồi xuất thần ở bên kia: "Diêu đế, ta tưởng ngài thích Thược Dược, thế nhưng vừa rồi ngài lại có thể vô tư tác hợp cho nàng ta với công tử khác... Hay là ngài cảm thấy chỉ cần nàng ta hạnh phúc thì ngài cũng cảm thấy hạnh phúc." Nói đến đây hai mắt hoa Tý Ngọ rưng rưng: "Tình cảm của ngài với Thược Dược thật sự là cảm động trời đất mà!"

Diêu Hoàng trầm mặc nửa ngày: "Nếu như nàng ta không thể gả đi, mà ta bệnh nặng còn chưa khỏi có khi sẽ phải cưới nàng ta, thôi thì nhân lúc bệnh còn chưa nặng tự cứu bản thân mình trước đã."

__________________________

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.