Vạn loài hoa cỏ trên thế gian, đại khái được phân chia ra thành bốn loại: hoa thần, hoa tiên, hoa yêu và tất cả những loại hoa cỏ không thể hóa hình trên đời. Tuy rằng cây cối hoa cỏ trên đời đều có tri giác thế nhưng loại có thể tiếp nhận linh khí trời đất để hóa thành hình người chiếm một bộ phận rất nhỏ. Nếu không phải căn cốt tốt, sinh ra đã là trưởng tử của một tộc riêng, hoặc sinh ra nơi đất tốt, linh khí dồi dào, không cần làm gì cũng có tu luyện thành một yêu hoặc thần xinh đẹp.
Trăm loại hoa lá cây cỏ trong Thập Hoa lâu đều về loại trước đó. Năm đó, phụ thân của Thành Ngọc quả thực đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết mới có thể lừa đủ trăm tộc của các loài hoa đến Thập Hoa lâu, nhờ vậy mà Thành Ngọc mới bình yên vượt qua được bệnh kiếp trong số mệnh của mình. Phải biết nếu như không vì Thành Ngọc thì các loại cây cỏ hoa lá mười năm trở lại đây ắt hẳn đều đã có thể hóa thành hình người chứ không phải giống như bây giờ, Thập Hoa lâu cũng không đến nỗi chỉ có mỗi Chu Cẩn và Lê Hưởng hoá được thành hình người mà thôi.
Mà cái đoá Thược Dược chạy ra từ thâm sơn cùng cốc tên là Hoa Phi Vụ kia, rất có thể là đại biểu của thế hệ sau này.
Quê hương của Hoa Phi Vụ không phải là một ngọn núi bình thường, mà là một ngọn tiên sơn có linh khí dồi dào tên Chức Việt, là chổ ở của thần tiên thuộc tứ hải bát hoang. Nơi ở của vị chấp chưởng ngàn sông vạn núi khắp tam thiên đại thiên thế giới, Thương Di Thần Quân.
Hoa Phi Vụ là một cây hoa Thược Dược mọc bên cạnh ngôi đình ở trong hoa viên của Thương Di Thần Quân. Ngày thường lúc rảnh rỗi thì việc mà vị thần quân này thích nhất là ngồi uống trà trong đình, những chén trà vẫn chưa uống hết đều tưới hết lên người nàng. Thần quân không hề biết rằng lấy nước trà tưới hoa là đại kỵ, Hoa Phi Vụ mệnh cũng thật lớn, nàng không những không bị từng cốc trà của thần quân thiêu chết mà còn vô duyên vô cớ hóa hình thành một hoa yêu.
Thành Ngọc nghe nàng nói cực kỳ hiếu kỳ hỏi Hoa Phi Vụ: "Nếu ngươi đã hóa thành hình ở phủ đệ của thần tiên, thì khi hóa hình nên hóa thành hoa tiên hay hoa thần chứ? Cớ sao lại hóa thành hoa yêu?"
Hoa Phi Vụ bí mật giải thích với nàng: "Bởi vì trên đời này không còn hoa chủ nữa nên vạn hoa đều hóa thành yêu, trên đời này sớm đã không còn hoa thần nữa nữa rồi."
Thành Ngọc nói: "Ta không hiểu."
Hoa Phi Vụ cũng ngại nói rằng, nàng thực ra cũng không quá hiểu, sờ mũi nói: "Không hiểu cũng không sao, chỉ là mọi người đều nói như thế đó."
Sợ Thành Ngọc tiếp tục hỏi dồn, Hoa Phi Vụ cố ý chuyển chủ đề hỏi lại Thành Ngọc: "Vì sao ở đây mọi người đều gọi người là hoa chủ vậy? Trong tứ hải bát hoang cũng từng có một vị hoa chủ. Nàng là do hồng liên tu luyện thành, chính là hoa thần tôn giả, được xưng tụng là chủ của tất cả các loài hoa." Rồi lại nhún vai: "Chỉ là không biết vì sao sau này lại tiên thệ. Nhưng trước khi nàng tiên thệ, nghe nói trên đời này cũng không còn ai đủ tư cách để đứng vào vị trí hoa chủ nữa."
(Tiên thệ: tức là mất đi, nói cho rõ nữa là chết á)
Lúc nghe Hoa Phi Vụ kể chuyện đó Thành Ngọc chỉ mới mười ba tuổi nên nàng cũng không quá quan tâm đến sự sống chết của vị thần tiên trong lời Hoa Phi Vụ kia. Nàng cũng không quan tâm bản thân có phải được xưng hô giống với vị thần tiên kia không. Nàng gần đây đang bị Chu Cẩn tước quyền quản lý tiền tài, trong lòng chỉ toàn tâm toàn ý lo cho "tiền đồ" tương lai của mình, căn bản không có tâm tư nghĩ đến chuyện khác.
Nàng đáp lời Hoa Phi Vụ: "Họ gọi ta là hoa chủ là bởi vì họ cho rằng ta là lão đại của Thập Hoa lâu, nhưng họ không hề biết rằng ta không phải là lão đại thật sự của Thập hoa lâu, ta không có tiền, Chu Cẩn mới là lão đại chân chính của Thập Hoa lâu."
Hoa Phi Vụ ngạc nhiên hỏi nàng: "Vậy hôm nay người lấy tiền ở đâu để đến chỗ ta vậy?"
Thành Ngọc ngước lên nhìn về phía bầu trời xa xăm, điềm nhiên trả lời: "Đánh bạc."
Lời này bị Chu Cẩn đúng lúc đang vội vàng đi đến tìm người nghe được, sau đó lập tức kéo nàng về Thập Hoa lâu cấm túc thêm mười ngày nữa.
Hoa Phi Vụ muốn tìm một người yêu thương nàng thật lòng thật dạ ở chốn trần gian. Nhưng nàng chìm nổi ở cái động hút tiền như Lâm Lang các đã gần một năm rồi cũng chỉ có thể gặp được mấy vị khách làng chơi giàu có, chứ thực sự chẳng tìm được một vị ý trung nhân nào tâm đầu ý hợp với nàng.
Có thể lĩnh ngộ được điều này, có vẻ như Hoa Phi Vụ đã thông minh hơn một chút, nàng sâu sắc cảm thấy nếu vẫn còn muốn thực hiện giấc mộng ban đầu thì bắt buộc phải đi theo một hướng khác.
Nhưng nàng lại không biết nhiều về chuyện ở phàm giới. Suy nghĩ rất lâu cuối cùng nàng chỉ có thể đến cầu cứu vị phàm nhân duy nhất mà mình quen biết... đó là Thành Ngọc mười bốn tuổi... nhờ nàng làm tham mưu cho mình.
Ở triều đình Đại Hi, trong những gia đình khá giả, phàm là trưởng bối biết lo lắng mọi thứ ổn thỏa, chu đáo thì khi con cái đến mười ba, mười bốn tuổi thì đã bắt đầu thay con gái xem trước việc hôn nhân rồi. Hoa Phi Vụ nhờ vả Thành Ngọc, có lẽ là do nàng ta cảm thấy Thành Ngọc đang ở độ tuổi có thể lo lắng cho việc hôn nhân của con cái rồi, có thể làm được tham mưu cho mình.
Thành Ngọc từ nhỏ đã mất đi phụ mẫu, là Chu Cẩn và Lê Hưởng một tay chăm sóc nàng đến lúc trưởng thành, cũng không phải nuôi dưỡng theo lễ độ của một vị quận chúa hiền thục mà lấy sự hoạt bát khỏe mạnh của nàng làm trọng. Vì để cho nàng có một cơ thể khỏe mạnh, Chu Cẩn còn âm thầm đồng ý cho nàng cải trang thành Ngọc công tử để lăn lộn trong thành Bình An, chẳng khác gì những thiếu niên múa kiếm, bắn cung đá cầu bên ngoài, khiến cho Thành Ngọc đường đường là một nữ tử lại có khí chất hệt như nam nhi.
Hồng Ngọc quận chúa Thành Ngọc ở cái độ tuổi mà các thiếu nữ trong thành Bình An đã bắt đầu âm thầm đi thăm dò vị lang quân tương lai của mình có diện mạo thế nào, gia thế ra sao, bao nhiêu tuổi, ... thì chuyện nàng nghĩ đến đầu tiên trong cuộc đời chính là làm sao để kiếm thật nhiều tiền, chuyện thứ hai chính là làm thế nào để có thể đá thắng một trận cầu một cách phong lưu ngạo nghễ.
Vì thế, khi Hoa Phi Vụ một thân phong trần chạy đến Thập Hoa lâu muốn thương lượng với nàng chuyện phong nguyệt, lúc đó nàng vẫn đang thay mấy học sinh ở Phương Ngôn trai chép bài tập, Thành Ngọc chưa kịp giấu quyển tập đi thì bị nàng ta làm cho mơ hồ.
Nhưng mà Thành Ngọc là một người rất nghĩa khí, suy xét một hồi thấy chuyện này cũng không khó lắm, sau khi tiễn Hoa Phi Vụ đi nàng lập tức đóng cửa nghiên cứu các loại thoại bản nói về nhân duyên của người phàm, nghiên cứu mấy ngày liền, tự cho rằng mình đã hiểu rõ mười mươi rồi, ngày hôm sau liền vội vàng đến Lâm Lang các.
(Thoại bản: Tiểu thuyết)
Thành Ngọc kiến nghị một cách cho Hoa Phi Vụ, đó là câu chuyện mượn ô trả ô giống như trong "Chuyện Bạch nương tử trấn giữ Lôi Phong tháp".
Truyện kể rằng, năm đó Hứa Tiên đi thuyền từ Thẩm Công đến bến đò, cho Bạch nương tử mượn một chiếc ô dưới mái hiên của quán trà. Ngày khác Hứa Tiên lại đến nhà của Bạch nương tử đòi ô, từ chuyện mượn ô trả ô này, ân đã có rồi thì tình cũng từ đó mà sinh ra, sau đó "Bạch nương tử truyện" mới ra đời.
Nàng nói nếu như Hoa Phi Vụ không ngại thì nhân lúc trời đang mưa có thể mang thật nhiều ô đứng chờ ở bến sông thành Bắc. Thấy vị công tử tuấn lãng nào lên thuyền xuống thuyền thì cứ cho họ mượn ô, nói không chừng sẽ dụ được một người đến kết nhân duyên với mình cũng nên.
Một người từ nơi thâm sơn cùng cốc mới chạy ra thế giới bên ngoài như Hoa Phi Vụ thì làm gì có cơ hội đọc được mấy thứ sách này, cho nên Hoa Phi Vụ cảm thấy cách này cho dù cả thần tiên trên trời cũng cảm thấy chấn động, còn chưa kịp nghe đến cách thứ hai đã phấn khởi chạy đi chuẩn bị ô.
Trời xanh không phụ người có tình.
Ngày hôm sau thế mà lại có mưa lớn thật.
Thành Ngọc vẫn còn đang ngủ gà ngủ gật thì bị Hoa Phi Vụ kéo dậy đi từ Thập Hoa lâu đến bến sông chực sẵn.
Cạnh bến sông có một ngôi đình nhỏ, hai người họ đứng trong đình bàn chuyện.
Hoa Phi Vụ chỉ vào hai cái rổ đựng đầy ô thấp thỏm hỏi Thành Ngọc: "Ta mang theo hai mươi chiếc ô đến, hoa chủ người cảm thấy liệu có đủ hay chưa?"
Thành Ngọc đang buồn ngủ đến mơ mơ hồ hồ: "Hả?"
Hoa Phi Vụ chà sát hai tay vào nhau nói: "Ta tính thế này, lỡ như hôm nay trên thuyền có rất nhiều công tử, mà vị nào cũng là thanh niên tài tuấn, người nào ta cũng thích vậy thì chừng này ô có lẽ cũng không đủ dùng, mang theo hai mươi chiếc mới có thể miễn cưỡng xem như ổn thỏa."
Thành Ngọc ngồi xổm xuống lật lật số ô trong giỏ hỏi Hoa Phi Vụ: "Chúng ta mang số ô này đến bến sông, sau đó đứng chờ, nếu gặp được người nàng thích chúng ta sẽ đưa cho người đó một chiếc ô sao?" Sau đó nàng rất thành tâm thành ý khuyên Hoa Phi Vụ: "Như thế có hơi giống đi bán ô." Khuyên đến đây đột nhiên như nhớ ra chuyện gì đó: "Thời tiết hôm nay bán ô rất tốt, chúng ta..."
Hoa Phi Vụ lập tức ngăn chặn ý nghĩ này của Thành Ngọc: "Hay là hoa chủ người cứ đứng đây canh cái giỏ ô này, ta cầm vài cây ô đi đến đầu sông xem tình hình, nếu như cảm thấy có vị khách nào được thì sẽ quay lại lấy thêm, nếu như không có ai thì ta nghĩ ba bốn chiếc cũng đủ tặng rồi."
Thành Ngọc trợn mắt nhìn hai cái giỏ ô trước mắt không cánh mà bay.
Hoa Phi Vụ vừa mới bước ra khỏi đình chợt khựng lại, quay lại dặn dò Thành Ngọc: "Hoa chủ phải thề với ta rằng, tuyệt đối không được bán số ô này."
Thành Ngọc cúi đầu dùng chân vẽ mấy hình tròn dưới đất: "Được thôi." Ngẩng đầu rụt rè nhìn Hoa Phi Vụ: "Giá nào cũng không bán sao?"
Hoa Phi Vụ nghiến răng: "Bất cứ giá nào cũng không được bán!"
Ngôi tiểu đình nằm gần mé sông, phía trước có hai cái cây lớn che lại nên cũng ít người có thể tìm thấy được nơi này để tránh mưa.
Thành Ngọc ngồi giữ hai giỏ ô, ngồi mãi đến mức ngủ gà ngủ gật, chợt mơ hồ nghe thấy giọng nói của một công tử từ trên đỉnh đầu truyền xuống: "Ô này bán thế nào?"
Nàng giật mình, mắt nhắm mắt mở nhìn thấy một đôi giày mây đế trắng đã bị ướt hết một nửa, lại hơi ngửa đầu, nhìn thấy chiếc cẩm y màu trắng đã bị ướt một góc. Thành Ngọc tuy rằng đầu óc vẫn chưa tỉnh táo nhưng vẫn nhớ trước khi Hoa Phi Vụ đi đã dặn nàng thế nào, cho nên hàm hàm hồ hồ trả lời: "Ồ, không bán."
Bên ngoài ngôi đình mưa lớn từng hồi, tiếng mưa vội vàng vang lên, nhưng giọng nói của người đó vẫn rất bình thản: "Ta thành tâm thành ý muốn mua, tiểu huynh đệ cứ ra một cái giá đi."
Thành Ngọc dụi dụi mắt khó khăn nói: "Không có giá."
"Vậy sao? Ở đây có nhiều ô như thế, lại không có một chiếc có giá sao? Thú vị thật." Giọng nói ẩn chứa chút hứng thú, giống như quả thực cảm thấy chuyện này rất thú vị.
Thành Ngọc thầm nghĩ không muốn bán thì không muốn bán thôi, có gì đâu mà thú vị chứ. Nàng ngước đầu lên nhìn người trước mặt.
Ánh mắt của hắn cũng dời về phía nàng, hai người nhìn nhau nửa ngày. Thành Ngọc ngẩn người. Công tử đó lại cúi đầu lật ô, ngón tay thon dài mảnh khảnh trắng trẻo sạch sẽ như ngọc, nam tử tùy ý nói: "Mưa lớn thế này, tiểu huynh đệ bán cho ta một cây, xem như là đang làm việc tốt, cũng thuận tiện cho ta, được chứ?" Thành Ngọc không trả lời, vì bây giờ nàng vẫn đang bận ngẩn người.
(Bà Yuan: Đã phá sản tham tiền lại còn mê trai... hết thuốc chữa rồi).
Nếu nói đến kỹ thuật thưởng thức cái đẹp thì khắp Đại Hi này, Ngọc công tử nàng đứng thứ hai không ai dám đứng thứ nhất. Đến tiên hoàng có ba ngàn giai nhân được giấu trong hoàng cung thì kỹ thuật thượng thừa này cũng không thể sánh với cái người từ nhỏ đã lớn lên ở Thập Hoa lâu, lại thường hay đến Lâm Lang các đến nỗi quen mặt như Ngọc công tử nàng được.
Thành Ngọc quả thực có thiên phú hơn người trong việc thưởng thức cái đẹp, điều này không vì gì khác mà là vì ngày ngày nàng đều được đắm chìm trong cái đẹp. Nàng có một bí mật mà chỉ có các loài hoa cỏ mới biết được: Từ khi sinh ra, các loài hoa cỏ trong mùa hoa nở, cho dù chúng có hoá hình được hay không thì nàng cũng có thể nhìn thấy được hình người của chúng, mà hình người của chúng không phải là thiếu nữ yêu kiều thì chính là công tử tuấn tú.
Ví dụ như Diêu Hoàng, khi hắn chưa hóa thành hình người, lúc hắn không nở hoa thì Thành Ngọc sẽ chỉ thấy hắn là một bông hoa mẫu đơn chưa nở bình thường, nhưng một khi đã nở thì nàng không thể thấy bản thể của Diêu Hoàng, mà lại nhìn thấy một thanh niên anh tuấn ngày ngày ngồi đọc sách bên án thư. Chàng thư sinh đó thường trưng cái vẻ mặt ta đây hiểu biết rất rộng rãi mà khinh khỉnh nhìn nàng. Ban đầu nàng cảm thấy áp lực rất lớn, sau đó mỗi lần Diêu Hoàng nở hoa, nàng lập tức chuyển hắn qua căn phòng sát vách với Chu Cẩn, từ đó mỗi đêm nàng đều nghe thấy tiếng của hai người đó trò chuyện, hai hoa yêu hiểu biết rất rộng rãi, lại yêu học tập, nàng nằm mơ cũng có thể nghe được tiếng của Diêu Hoàng và Chu Cẩn đang tranh luận các định lý ngắn định lý dài gì đấy, thực sự là không dám ngoái đầu nhớ lại...
Bởi vì nàng đã trưởng thành như vậy nên Thành Ngọc đối với chữ "sắc" có định lực không thể nào kiên định hơn. Ngắm nhìn khuôn mặt của một người lạ đến mức ngẩn người, loại chuyện như này từ khi nàng sinh ra cho đến bây giờ là chưa từng có. Điều này khiến cho nàng cảm thấy rất kỳ diệu, không nhịn được mà chăm chú ngắm gương mặt của công tử trước mắt, rồi lại chăm chú ngắm nhìn thêm hai ba lần nữa.
Nàng chú ý đến đầu tóc và y phục của công tử này đã bị ướt hơn một nửa lại không hề rối. Theo lý mà nói hắn đi một hồi ở trong mưa thì y phục hay giày ít nhất cũng phải dính chút bùn đất mới đúng, nhưng mà áo trắng giày trắng của hắn vẫn không dính chút bụi bẩn nào.
Công tử chú ý đến ánh mắt chăm chú của Thành Ngọc, đánh giá nàng từ đầu đến cuối một lượt, hắn đột nhiên mỉm cười, nụ cười này không lan đến khóe mắt vì thế có hơi lạnh lẽo, nhưng mà nụ cười mang theo sự lạnh lẽo này, hiện ra ý thái phong lưu. Thành Ngọc đã từng nhìn thấy rất nhiều người đẹp thế nhưng chưa từng nhìn thấy người đẹp nào toả ra loại khí chất mâu thuẫn đến vậy.
Yên tĩnh đứng trong cơn mưa gió, công tử khẽ nhướng mày: "Nàng là một cô nương."
Thành Ngọc nữ cải nam trang chưa từng một lần thất thủ, trong đầu lập tức nổ ầm một tiếng. Nhưng nàng không hề quan tâm hắn nói gì. Toàn bộ tâm tư của nàng đều đặt vào trên gương mặt của hắn. Giây phút hắn nhướng mày khiến cho toàn bộ gương mặt lạnh lùng đột nhiên trở nên thật sinh động, thật đúng là một nhan sắc tuyệt đỉnh.
Thành Ngọc bị mê hoặc đến mức hốt hoảng, nhưng trong lúc hốt hoảng nàng vẫn không quên chuyện tính toán cho người bạn tốt Hoa Phi Vụ, nàng tự nghĩ mình là một kiểu khuê mật điển hình.
(Khuê mật: bạn thân con gái)
Đầu óc nàng chợt lóe lên, thầm nghĩ vị công tử đột nhiên bước vào trong đình này, diện mạo bậc này của hắn hoàn toàn có thể làm rúng động trái tim của toàn thiên hạ. Hoa Phi Vụ tuyệt đối không thể không thích, nhưng nhân duyên thì có rồi thế nhưng bây giờ Hoa Phi Vụ lại không có ở đây, cho nên nàng có lẽ phải thay Hoa Phi Vụ làm chủ chuyện này rồi.
Công tử kia lần nữa mở miệng hỏi: "Cô nương, ô này..." Lời còn chưa nói hết, đã bị nhét một chiếc ô màu tím vào tay, Thành Ngọc nhìn thẳng vào mắt hắn nói: "Chiếc ô này đúng là không thể bán, nhưng có thể cho công tử mượn tạm, ngày khác ngươi nhớ đem đến Lâm Lang các để trả lại là được." Lại bổ sung thêm một câu: "Tìm Hoa Phi Vụ."
Hắn nhận lấy, sau đó cúi đầu nghịch nghịch chiếc ô trên tay: "Lâm Lang các, Hoa Phi Vụ?"
Thành Ngọc gật đầu, ánh mắt vẫn không nỡ rời khỏi gương mặt hắn. Hắn nhìn lại nàng, ánh mắt không có chút độ ấm nào, nhưng sâu trong đôi mắt lại dường như có hơi hứng thú, Thành Ngọc để ý thấy đồng tử của người này thế mà lại có màu hổ phách.
"Nếu như ta nhớ không nhầm thì Lâm Lang các là... thanh lâu. Cô nương nhìn có vẻ như là một vị tiểu thư nhà lành." Hắn nói.
Ý của hắn là muốn hỏi vì sao lại phải trả ô ở Lâm Lang các. Điều này nói ra có chút dài dòng, và thực sự nàng cũng lười giải thích, cho nên Thành Ngọc tìm đại một cái cớ cho bản thân: "Cũng không có gì, chỉ vì ta hay đến Lâm Lang các tìm hoan lạc mà thôi."
Công tử kia nhìn nàng, ánh mắt lướt từ mắt xuống cằm, dừng một chút lại nhìn lên trên mấy tấc: "Tìm hoan lạc." Hắn mỉm cười: "Cô nương có biết thanh lâu là nơi thế nào không?"
Điều này Thành Ngọc đương nhiên rất hiểu, cho nên nàng thành thật nói: "Là nơi tìm hoan lạc."
Biểu cảm của công tử kia có hơi cao thâm: "Cho nên, ngươi là một cô nương, rốt cuộc đến thanh lâu để tìm hoan lạc gì?"
Thành Ngọc lập tức đứng bật dậy, nàng có thể đến thanh lâu tìm hoan lạc gì được cơ chứ? Chẳng qua là đến đốt tiền, sau đó tìm Hoa Phi Vụ nhúng lẩu ăn thôi, nhưng mà điều này biết nói thế nào đây.
Nàng lắp bắp nửa ngày trời, hàm hồ trả lời hắn: "Uống rượu gì đó..." Hàm hồ nói xong chợt nhớ ra lúc này mình còn đang làm mối cho Hoa Phi Vụ và công tử áo trắng trước mắt, nói về bản thân nhiều thế làm gì, vì thế nàng cơ trí chuyển chủ để qua người của Hoa Phi Vụ, móc nối vào việc nàng là khách quen của Lâm Lang các, rất trịnh trọng nói với chàng công tử kia: "Vì vậy ngươi có thể tin ta, ta rất thân với Hoa nương tử Hoa Phi Vụ của Lâm Lang các."
Công tử nói: "Ồ."
Ồ là có ý gì. Thành Ngọc không hiểu. Nàng quan sát biểu cảm của hắn, cảm giác hắn ít nhất không hề tỏ ra chán ghét việc nàng nói tiếp, mới ăn nói thẳng thừng như thế, trong lòng thầm tạ tội với thần Phật vì mấy lời dối gạt mà mình định nói, hai tay khẽ đưa lên chắp trước ngực: "Vì sao lại trả chiếc ô này cho Hoa Phi Vụ? Bởi vì chiếc ô này không phải là của ta mà là của Hoa Phi Vụ. Hoa Phi Vụ cô nương là một người vừa xinh đẹp vừa có trái tim Bồ Tát, lúc trời mưa thường hay đi đến bến sông này để tặng ô cho những người qua đường để tạo phước, đây là nguyên nhân vì sao ta lại không chịu bán ô."
Nàng nói bừa một hồi đến mức khiến bản thân cũng thấy tin tưởng và cảm động. Nàng đưa ra một lời đề nghị cho vị công tử này: "Tính cách của Hoa Phi Vụ rất ôn hoà nhu thuận, lại còn biết ca hát nhảy múa, nếu lúc công tử đi trả ô mà có thời gian rảnh thì nên đến thưởng thức một chút, nghe đồn vị nhị công tử của phủ thượng thư sau khi nghe nàng hát khúc Thanh Ca, ba tháng sau lập tức không biết thịt có mùi vị gì, Lâm tiểu hầu gia xem một điệu múa kiếm của nàng, quay về lập tức giải tán cả dàn vũ cơ trong phủ."
Nàng ngồi bịa riết tự nhiên cảm thấy phấn khởi, còn âm thầm cảm thấy bản thân rất có tài văn chương, nàng thực sự đã dùng hết lời lẽ đẹp đẽ nhất mà mình biết để khen Hoa Phi Vụ. Nhưng mà vừa vui vẻ một chốc thì nàng lại nhớ ra, hỏng rồi, nàng nhớ nhầm rồi, múa kiếm không phải là sở trường của Hoa Phi Vụ, Hoa Phi Vụ trừ việc xinh đẹp và có giọng hát hay ra thì chẳng biết gì.
Nàng vội tìm cớ thay Hoa Phi Vụ: "Chỉ là gần đây Hoa Phi Vụ bị trật chân, cho nên là không thể nhảy múa được, thật đáng tiếc, thật đáng tiếc." Nàng vừa thở dài tiếc nuối vừa âm thầm quan sát công tử áo trắng kia, trong lòng cảm thấy bản thân đã hết lòng như vậy, đến cả cái chày còn cảm động, huống hồ là vị công tử này.
Nhưng công tử kia chỉ cúi đầu nhìn chiếc ô trong tay, không hề có phản ứng gì, nàng cũng không nhìn rõ biểu cảm của hắn. Nửa ngày trôi qua mới nghe hắn nói: "Vậy cô nương tên gì?"
Thành Ngọc ngớ người: "Hả?"
Công tử kia mở ô phát ra một âm thanh nhỏ, cả khuôn mặt chàng ta bị che khuất sau chiếc ô.
Động tác mở ô của hắn ra tuy rằng không tính là chậm, nhưng Thành Ngọc lại có thể bắt lấy hết từng khoảnh khắc, rồi bất giác bị cuốn theo từng động tác đó cho đến khi chỉ nhìn thấy đường cong anh tuấn của chiếc cằm lộ ra bên dưới tán ô, tiếp theo là khuôn miệng và sống mũi, cuối cùng là đôi mắt màu hổ phách.
Dưới tán ô, hắn thấp giọng hỏi lại lần nữa: "Là ta hỏi, cô nương tên gì?"
Thành Ngọc một hồi lâu mới phản ứng lại, ho một tiếng đáp: "À ta..." Nàng nói: "Ta chỉ là một người tốt thỉnh thoảng đi theo Hoa Phi Vụ để phụ việc thôi, tên tuổi gì đó không đáng nhắc đến."
Chàng công tử mỉm cười, cũng không hỏi lại nữa chỉ cảm tạ một tiếng, sau đó cũng không hẹn ngày quay lại Lâm Lang các trả ô, cứ thế chậm rãi đi vào trong màn mưa trắng xóa.
__________________
💚 Dịch bởi Quá khứ chậm rãi
💚 Vui lòng không mang đi nơi khác, nếu mang đi nhớ ghi nguồn, vì đó chính là sự tôn trọng tối thiểu đối với công sức của dịch giả.
___________________
4328 từ, cái chương này dài ghê gớm, dạo này ta lại bận nữa nên mỗi ngày cố gắng dịch một ít, hi vọng rằng khi up lên mọi người sẽ không thấy hụt hẫng. Thương cho con dịch giả này thì comment bên dưới cho vui nha...
Chương này Liên Tống được lên sóng lợi rồi, ta thật không biết từ khi nào Tống ca lại trở nên lạnh lùng thế này, ta có chút nhớ tam điện hạ vô lại rồi các cô ạ...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]