Chương trước
Chương sau
TAM SINH TAM THẾ BỘ SINH LIÊN

Tác giả: Đường Thất Công Tử

Chương 1.1

Giữa mùa hạ năm Kính Nguyên thứ tư, quận chúa Hồng Ngọc của Tĩnh An vương phủ từ Vãn Anh sơn trang ở Lệ Xuyên trở về vương đô tại thành Bình An.

Vì ý chỉ của đương triều thái hoàng thái hậu, muốn ban hôn nàng cho một vị tướng quân nào đó vừa mới đánh thắng trận, nên lệnh cho nàng phải lập tức hồi kinh.

Hồng Ngọc quận chúa Thành Ngọc tuổi còn nhỏ đã mồ côi cha, lúc lên sáu phụ vương nàng cũng chính là Tĩnh An vương chết trận nơi sa trường. Tĩnh An vương phi, mẫu thân nàng từ đó cũng đổ bệnh không dậy nổi, chống đỡ được nửa năm đến lúc nàng lên bảy tuổi, cuối cùng cũng không thể chống đỡ nổi nữa mà theo phụ thân nàng rời đi. Kể từ đó cả Tĩnh An vương phủ to lớn chỉ còn lại mỗi một mình nàng.

Song thân mất sớm, Hồng Ngọc quận chúa sớm đã hiểu chuyện hơn những đứa trẻ cùng lứa. Sau khi tiếp nhận ý chỉ của thái hậu, nàng không hề giống như các công chúa tỷ muội khác, cố ý đi tìm hiểu trước vị phò mã đó có hợp ý mình hay không. Nếu như không vừa ý, những vị công chúa không được sủng ái sẽ khóc lóc một trận rồi gả đi; những vị công chúa được sủng ái sẽ khóc lớn hơn, tóm lại cho dù là gả hay không cũng sẽ làm cả hoàng cung náo loạn đến gà bay chó chạy một trận.

Hồng Ngọc quận chúa Thành Ngọc, nàng là một vị quận chúa làm cho người ta cảm thấy rất yên tâm. Thứ nhất nàng không đi tìm hiểu xem vị phò mã đó có hợp ý mình hay không, thứ hai nàng không khóc lóc náo loạn. Không nói hai lời đã mang theo một khung thêu bước lên xe ngựa, vừa bình tĩnh thêu áo cưới cho mình vừa tính toán lịch trình, chưa đến một ngày đã về đến Bình An Thành.

Kết quả vừa bước chân vào kinh thành đã nghe được thông báo rằng hôn ước đã bị hủy, sứ giả đưa tin được phái ra khỏi thành từ sớm nhưng ước chừng là họ đã lỡ nhau trên đường.

Theo tin tức truyền ra từ trong cung, nguyên nhân hôn ước bị hủy bỏ là do vị tướng quân được ban hôn với nàng một mực tâm tâm niệm niệm rằng "Bắc Vệ chưa diệt, sao dám an gia". Mà vị tướng quân một lòng hi sinh hạnh phúc của bản thân vì tình cảm đối với quốc gia bách tính kia đã khiến cho thái hậu vô cùng cảm động, cho nên đã chiếu theo ý nguyện của vị tướng quân đó mà hủy mối hôn sự này.

Thị nữ Lê Hưởng của quận chúa Thành Ngọc tính khí trước giờ vốn nóng nảy, vừa nghe đến nguyên nhân này đã nổi trận lôi đình: "Bắc Vệ chưa diệt, nào dám an gia sao? Chưa nói đến chuyện Bắc Vệ những năm gần đây binh cường mã tráng, vô số lần giao tranh đôi bên không ta được thì ngươi mất, ở thời kỳ Thái Tông tình hình Bắc Vệ cũng đã không được tốt rồi, chúng ta cùng lắm cũng chỉ có thể lấy cờ chiến của Đại Hy cắm ở trên sông Ngọc Độ của Bắc Vệ mà thôi! Hừ, ta thấy hắn ta rõ ràng chỉ là muốn kiếm một cái cớ để thoái thác mối hôn sự này thôi."

Lê Hưởng nước mắt lưng tròng thở dài một hơi: "Quận chúa đã nhốt mình trên đỉnh lầu hai ngày hai đêm rồi, ta nghĩ có lẽ là do nàng không chịu được sự nhục nhã, có thể nàng bây giờ đang rất đau lòng, nô tỳ thực sự vô cùng lo lắng cho quận chúa."

Đại tổng quản Chu Cẩn mặt không đổi sắc ngồi kiểm tra dược liệu trên tay: "Không cần lo lắng, cơm canh mang đến một ngày ba bữa không phải đều ăn hết rồi sao, buổi tối còn kéo chuông đòi ăn thêm bữa khuya."

Lê Hưởng càng thêm nước mắt lưng tròng: "Phải biết rằng thương tâm cũng là một chuyện khiến người ta hao tâm tốn sức, người ăn càng nhiều thì càng chứng tỏ người hao tâm tốn sức càng nhiều, hao tâm tốn sức nhiều thì chứng tỏ quận chúa đang cực kỳ đau lòng, ôi quận chúa đáng thương của ta..."

Chu Cẩn dừng tay ngẩng đầu lên nhìn Lê Hưởng nửa ngày mới nói một câu đầy thâm ý: "Ngươi có thể hiểu theo cách đó...!"

Đỉnh lầu mà Lê Hưởng nói đến chính là chỉ đỉnh lầu Thập Hoa lâu của Hồng Ngọc quận chúa Thành Ngọc trong vương đô.

Thập Hoa lâu là ngôi lầu cao nhất ở kinh thành.

Mười tầng lầu cao, còn cao hơn ngôi tháp chín tầng của Kinh Giao Quốc tự, thêm việc quanh năm suốt tháng đều đóng cửa, cho nên cũng không biết làm sao mà có thể xây lên được. Năm dài tháng rộng truyền thuyết kể về nó cũng dần nhiều hơn.

Trong số những truyền thuyết đó có một truyền thuyết nổi tiếng nhất, đồn rằng: "Những nơi được gọi là quốc sắc thiên hương, đứng đầu chính là Thập Hoa, nơi đó là kỳ hoa dị thảo cùng nhau nương náu, là nơi cất giấu các bảo vật và mỹ nhân." Theo như truyền thuyết thì Thập Hoa lâu đích thực chính là tiên cảnh của nhân gian.

Tiên cảnh nhân gian thì không dám nhận, nhưng nói đến kỳ hoa dị thảo, bảo vật mỹ nhân, Thập Hoa lâu thật sự là có không ít.

Tương truyền, quận chúa Thành Ngọc thuở ấu thời mắc phải căn bệnh lạ, các thần y trong thiên hạ đều bó tay. Nhìn thấy tính mạng quận chúa đang dần dần rời đi, Tĩnh An vương gia không biết phải làm sao bèn đến cầu cứu quốc sư. Quốc sư đưa cho ngài một thang thuốc chỉ viết vỏn vẹn mười bảy chữ: "Xây lầu cao, trồng trăm hoa, nuôi dưỡng công chúa mười lăm năm, bệnh ắt sẽ hết." Tĩnh An vương gia sau khi có được phương thuốc lập tức chạy đi xin ý chỉ của hoàng thượng, ba tháng sau đã xây xong ngôi lầu mười tầng này, trồng hơn trăm loại hoa cỏ. Và đây chính là nguồn gốc của kỳ hoa dị thảo trong lời đồn của mọi người.

Lại nói đến bảo vật trong Thập Hoa lâu. Năm đó, Tĩnh An vương lùng sục khắp Đại Hy mới có thể tìm ra trăm loại hoa cỏ khác nhau, trong đó có hai gốc cây đã tu luyện thành hình người, đến cả hoàng cung của hoàng đế cũng không thể tìm ra một loại kỳ hoa dị thảo nào có thể tu thành hình người như thế, cho nên chỉ điều này thôi đã khiến cho ngôi lầu này đã trở thành báu vật vô giá có một không hai trên đời. Hai gốc hoa yêu này, một gốc là cây Lê, chính là thị nữ Lê Hưởng của Thành Ngọc; gốc khác là hoa Cẩn (Hoa dâm bụt),cũng chính là đại tổng quản xử lý mọi chuyện từ trong ra ngoài của Thập Hoa lâu, Chu Cẩn.

Cuối cùng nói đến mỹ nhân, tuy rằng trong Thập Hoa lâu tính lui tính tới cũng có mỗi một vị được tính là con người, đó là vị Hồng Ngọc quận chúa Thành Ngọc kia. Vị quận chúa kia lại thực sự vô cùng xinh đẹp, có nói là khuynh quốc khuynh thành cũng không ngoa, nhan sắc của nàng thường khiến cho đám hoa cỏ trong vườn cảm thấy vô cùng xấu hổ, không sánh bằng, một mỹ nhân nhưng lại đẹp hơn cả trăm mỹ nhân cho nên mọi người trong Thập Hoa lâu đều cho rằng, những truyền thuyết ngoài kia cũng không tính là nói bừa.

Hồng Ngọc quận chúa, chính là vị mỹ nhân đẹp hơn cả trăm mỹ nhân. Sáng sớm ngày thứ ba mang theo một đôi mắt gấu trúc nhẹ nhàng đẩy cửa bước ra khỏi khuê phòng, Lê Hưởng đang ngồi trông trước cửa, nhìn thấy nàng đến lập tức chạy như bay đến nghênh đón, vừa xót xa quan tâm đến ngọc thể của quận chúa vừa nhịn không được mà khóc mắng: "Cái vị tướng quân gì đó thật có mắt không tròng, hắn không đủ phúc phận để ở bên quận chúa nhà ta, đó là sự tổn thất của hắn, cho dù thế nào đi chăng nữa thì người nên đau lòng vốn không phải là quận chúa, quận chúa người đừng có vì hắn mà làm tổn hại đến thân thể, như thế thật không đáng!"

Thành Ngọc không hề để ý đến mấy lời này của nàng, gật gà gật gù đưa cho nàng một tay nải màu xanh, ngáp một cái rồi nói: "Đưa cái này đến Cẩm Tú phường, họ đang cần dùng gấp thứ này."

Lê Hưởng mở miệng túi ra, vừa nhìn thấy thứ đồ bên trong thì giật cả mình: "Đây là...giá y của người."

(Giá y: Áo cưới)

Thành Ngọc lấy tay che miệng lại ngáp thêm cái nữa, trên khóe mắt còn vương chút nước: "Ta sửa mất hai ngày đấy, sửa thành kích thước của Thập Nhị công chúa và hoạ tiết mà nàng nhất định sẽ thích." Nhìn thấy gương mặt mịt mờ của Lê Hưởng, nàng phải nhịn lại cơn buồn ngủ để giải thích: "Tháng sau Thập Nhị công chúa xuất giá, khả năng may vá của tỷ ấy rất miễn cưỡng, tỷ ấy lại coi thường phường may vá trong cung, ta nghe nói công chúa đi đến Cẩm Tú phường để đặt áo cưới và chỉ đích danh Tô tú nương, nhưng Tô tú nương mấy ngày nay bị đau mắt, trên dưới Cẩm Tú phường bây giờ đang loạn thành một mớ." Nàng vỗ vào cái túi trên tay Lê Hưởng, trong đôi con ngươi xẹt qua một tia sáng chói lòa: "Họ đang cần gấp lắm cho nên chúng ta cứ hô giá cao vào, năm trăm lượng vàng có khi cũng không vấn đề gì đâu."

Lê Hưởng đột nhiên hiểu ra: "Nói như vậy... mấy hôm nay quận chúa người không phải là đau lòng vì chuyện hủy hôn sao?"

Thành Ngọc nhịn lại cơn ngái ngủ, hơi ngẩn người sau đó lập tức dựa vào khung cửa, đỡ lấy đầu: "Đau lòng, đau lòng quá, sao có thể không đau lòng cơ chứ, vị tướng quân kia, ừm, cái vị...ừm...tướng quân..."

Lê Hưởng nhẹ nhàng nhắc nhở: "Tướng quân đó họ Liên, Liên tướng quân."

Thành Ngọc dừng một chút lại nói: "Ừm, đúng, Liên tướng quân." Nàng nói tiếp: "Liên tướng quân kia là một nam nhân cứng rắn, Bắc Vệ chưa diệt, sao dám an gia, chí hướng lớn lao như vậy chứng tỏ hắn là một người có cốt cách, bỏ lỡ một người tốt như vậy quả thật khiến cho người ta phải tiếc nuối cả đời. Ôi chao, là do ta không có phúc phận đó thôi." Nói xong không nhịn được mà thở dài một hơi, thở dài xong lại ngáp một cái. Lê Hưởng đột nhiên cảm thấy mình không còn lời nào để nói nữa.

"Chuyện này đừng nên nhắc đến nữa." Quận chúa nhà nàng còn cực kỳ cơ trí giải vây cho cái ngáp không thích hợp vừa rồi: "Ngươi xem, chuyện đau lòng này ta vừa nhắc đến đã khiến ta không nhịn được mà ôm lòng tiếc nuối." Nàng lại có thể nhân cơ hội này mà tìm một cái cớ tuyệt vời để được đánh một giấc: "Buổi trưa ngươi không cần phải đưa cơm cho ta, đợi ta ngủ dậy, à không, đợi ta thoát ra khỏi cơn đau khổ này đã rồi dùng chút điểm tâm là được."

Nói đoạn bước vào phòng, nghĩ gì đó lại bước lui lại, cố gắng mở lớn đôi mắt đang híp lại vì buồn ngủ rồi đưa một ngón tay về phía Lê Hưởng nói: "Chuyện vừa rồi đừng để ta thất vọng, năm trăm lượng vàng, tuyệt đối không được thấp hơn con số này, hiểu chứ?"

Lê Hưởng: "..."

Lê Hưởng cân nhắc nửa ngày, lúc dùng bữa trưa cực kỳ khiêm tốn đi thỉnh giáo Chu Cẩn: "Lần này quận chúa chúng ta đau lòng đến mức hồ đồ rồi hay là vốn dĩ không hề đau lòng thế?"

Chu Cẩn vẫn đang cúi đầu tập trung vớt rau mùi trong nồi canh xương hầm cà rốt, không thèm ngoái lại nhìn Lê Hưởng một cái: "Ngươi nói xem?"

Lê Hưởng chống má trầm tư: "Nhìn không giống đang đau lòng, quận chúa đến họ tên của vị Liên tướng quân kia còn không nhớ, nhưng rõ ràng trên đường hồi kinh nàng rất phấn khởi vui mừng thêu giá y kia mà..."

Chu Cẩn vẫn tiếp tục vớt rau mùi trong nồi canh: "Chỉ cần là không hòa thân với bọn man di Bắc Vệ, gả cho ai nàng ta cũng vui vẻ cả thôi." Từ khi nước Đại Hy khai quốc, tính đến nay đã được hơn hai trăm năm, những vị công chúa được đưa đi hòa thân ở Bắc Vệ khoảng chừng cũng được sáu vị, thế nhưng người nào người nấy đều mất sớm, phương hồn khó mà quay lại cố hương.

Nghĩ đến đây Lê Hưởng lại thở dài một hơi, cúi người giúp Chu Cẩn vớt rau mùi trong nồi canh: "Nhưng người cũng có nói, bỏ lỡ mối lương duyên với vị Liên tướng quân này có lẽ sẽ khiến cho người tiếc nuối suốt đời, ta không biết đó là người chỉ tùy tiện nói hay thực sự đã nghĩ như vậy, vì vậy ta cảm thấy có hơi rối rắm..."

Chu Cẩn thâm trầm nhìn Lê Hưởng: "Nếu như người trong cung đến hỏi ngươi về tình hình của quận chúa, ngươi chỉ cần kể lại với họ sao cho càng thê lương càng tốt, thái hoàng thái hậu nghe rồi sẽ cảm thấy xót thương cho quận chúa, để thái hậu cảm thấy xấu hổ với nàng, ít nhất sau này sẽ không đưa quận chúa đến cái nơi nguy hiểm của tộc người Mãn di kia... này, bỏ tay ra, đó không phải là rau mùi, đó là hành, ta thích ăn hành."

Mỗi lần đến cuối tháng, Thành Ngọc lại cảm thấy mình là một quận chúa vô cùng bi thảm, bởi vì số ngân lượng mà Chu Cẩn phát cho nàng khó mà chống đỡ được cho đến cuối tháng. Lúc phụ mẫu còn tại thế, nàng là một vị quận chúa không cần phải lo lắng đến chuyện cơm ăn áo mặc, nhưng sau khi phụ mẫu quy tiên... Thành Ngọc mơ hồ nhớ lại hoá ra nàng cũng từng có một khoảng thời gian tốt đẹp không cần phải ưu sầu về tiền bạc như thế, tệ nhất là ở chỗ một khi trong tay nàng có nhiều tiền thì lại rất dễ bị lừa, thường hay bị lừa mua những thứ đồ chơi đắt tiền đem về chọc cho Chu Cẩn phải nổi trận lôi đình.

Ví dụ như năm mười hai tuổi, nàng bỏ ra năm ngàn lượng, hồ hởi dắt con ngựa một sừng về, nhưng chưa đến nửa đường thì chiếc sừng trên đầu con ngựa bị nhánh cây trên đường móc xuống, ngựa một sừng thế là bị rớt mất cái sừng.

Lại ví như năm nàng mười ba tuổi, bỏ ra bảy ngàn lượng mua một hạt sen ngàn năm mà nghe đồn là hạt sen nằm trong tòa ngồi của Phật Tổ năm xưa. Kết quả hạt sen đó nảy mầm ở trên bàn đọc sách của nàng, Lê Hưởng đem hạt sen đã nảy mầm đó trồng trong chậu nước, nàng kích động ngồi canh cái chậu đó hai tháng trời, cuối cùng hạt sen đó mọc lên một cây lạc.

Còn vô số những chuyện vụn vặt mà nàng bị lừa khác không thể kể hết được, có một lần Chu Cẩn vô tình biết được việc nàng tiêu tiền như nước, sau đó... không còn sau đó nữa, bởi vì Chu Cẩn cảm thấy cứ để cho nàng giày vò mình như vậy mãi cũng không phải là cách, cho nên quyết định thu hết quyền quản lý tiền bạc của nàng.

Vì thế vào những ngày cuối cùng của tuổi mười ba, Thành Ngọc đã bắt đầu cực kỳ nghiêm túc thận trọng suy nghĩ tới việc kiếm tiền, đi sâu nghiên cứu hai tháng trời thì phát hiện số tiền dễ dàng kiếm tiền nhất chính là tiền của các tỷ muội công chúa trong cung, từ đó về sau nàng đã chấn hưng tinh thần để làm ăn.

Nỗ lực không phụ người có lòng, một năm sau, nhờ vào thiên phú vượt trội Hồng Ngọc quận chúa đã trở nên cực kỳ cao thâm trong lĩnh vực thêu thùa và bắt chước chữ viết của người khác để chép giùm bài tập.

Từ khi Thành Ngọc trải nghiệm được sự chua xót của cuộc đời thì không còn bị người ta lừa tiền nữa, năng lực lừa tiền của người khác từ đó cũng được nâng lên một tầm cao mới.

Sau bữa trưa, Lê Hưởng quả nhiên mang về năm trăm lượng vàng từ Cẩm Tú phường rồi lấp lánh rực rỡ bày ra trước mặt nàng. Thành Ngọc vui vẻ đếm từ một cho đến năm trăm, lại đếm lại từ năm trăm xuống một, lấy túi tiền ra đựng đầy, số tiền còn lại cất trong một cái hộp gỗ giấu dưới giường, còn lấy hai tấm thảm rách đậy lại.

Sau khi giấu tiền xong, Thành Ngọc nhanh nhẹn thay bộ y phục nam nhi, bình tĩnh nhấc bồn hoa Diêu Hoàng trên bàn vào cho vào cái túi gai rồi vui vẻ xách nó ra khỏi đường. Hôm nay, Chu Cẩn phải đi xem sổ sách của hai chục cửa hàng, Lê Hưởng lại bị nàng sai đi đến cửa hàng ở thành tây xa xôi mua điểm tâm, cho nên quá trình nàng trốn khỏi Thập Hoa lâu rất ư là thuận lợi.

Khi đến Lâm Lang Các, đụng phải Từ ma ma và hai vị mỹ nhân yêu kiều đang tiễn một chàng công tử ra khỏi lầu, vị công tử và với mỹ nhân yêu kiều kia cứ ta dựa nàng, nàng dựa ta, cảm giác như không nỡ xa cách nhau, hoàn toàn không để người bên cạnh vào mắt. Đôi mắt như hỏa nhãn kim tinh của Từ ma ma ngay lập tức đã nhìn thấy Thành Ngọc đang đứng dưới một cây liễu già.

Thấy nàng đến, vẻ mặt Từ ma ma cực kỳ vui vẻ, không đợi mọi người xung quanh kịp phản ứng bà ta đã như một cơn gió chạy vù đến trước mặt nàng, vừa đứng bên cạnh hỏi han Ngọc công tử dài Ngọc công tử ngắn, vừa nghĩ cho dù nàng thay đổi ý định nửa đường bỏ chạy thì cũng nhất định sẽ kéo cổ nàng về trói nàng lại ném vào trong lầu cho bằng được.

Thành Ngọc mơ hồ nghe được vị công tử áo xanh ở phía sau lưng hít một ngụm khí lạnh hỏi mỹ nhân kiều diễm bên cạnh, ngữ khí vô cùng kích động: "Là, là là là là Ngọc tiểu công tử trong truyền thuyết sao?"

___________________

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.