Hắn đáp ngay lời nàng: "Sao ta có thể không hiểu chứ, ta không nói chứ không phải là ta không có, ta yêu nàng, ta bị nàng làm cho điên rồi nàng biết không?"
"Ngươi nói những lời này thì có ích gì, ta đã không còn như ngày trước, yêu ngươi nữa rồi."
Từ hốc mắt Lãnh Thần Phong rơi xuống một giọt lệ, hắn vẫn là không chấp nhận được: "Không! Nàng vẫn còn yêu ta mà đúng không, ta thề với nàng, chỉ cần nàng nguyện ý, ta lập tức lập nàng làm hậu, đời này kiếp này chỉ có một mình nàng."
Lạc Nhi đờ đẫn, đôi mắt vô hồn không còn cảm xúc hay tâm tình gì, hướng Lãnh Thần Phong trần giọng nói: "Đối với ngươi ta là người cần vị trí đó lắm sao?"
Hắn vẫn kiên định lời thề: "Nàng từng hỏi ta rằng ta có yêu nàng không, giờ ta nói cho nàng biết, ta yêu nàng, vậy ta hỏi nàng, nàng có từng yêu ta không? "
Vẻn vẹn thốt ra duy nhất một từ: "Có."
Rồi ngừng một chút, Lạc Nhi mới nói tiếp:
"Thật ra ta từng yêu chàng, đó là chuyện của trăm ngàn năm trước, khi Liệt chưa xuất hiện, bởi vì lúc Liệt xuất hiện là lúc trái tim ta chỉ duy nhất thuộc về chàng ấy. Chẳng qua là do ta quá ngu muội, không nhận ra điều này, khiến cho đời đời kiếp kiếp ân hận."
Ánh mắt Lãnh Thần Phong chất chứa bao nỗi niềm, hắn trầm giọng:
"Lời nàng nói, là thật sao?"
"Giờ phút này, lời ta nói không bao giờ là giả dối."
Lãnh Thần Phong buông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-sinh-tam-the-bi-ngan-hoa-yeu/2622281/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.