Trong phòng của Lạc Yên, xung quanh đều phủ hoa đào. Vì nàng thích hoa, người yêu nàng cũng vì nàng mà thích nó. Trong cung tĩnh mịch, yên ắng, Lạc Yên vẫn nằm bất động trên giường, khuôn mặt tái nhợt thiếu sức sống. Tử Thiên vẫn túc trực bên cạnh nàng, tay nắm chặt không rời nửa bước.
Lạc Yên tỉnh lại, ánh mắt lờ đờ mệt mỏi nhìn Tử Thiên, nàng òa khóc.
Tử Thiên vội ôm lấy nàng, lấy tay xoa đầu nàng:
- Lạc Yên ngoan đừng khóc, có ta ở đây rồi, nàng sẽ ổn thôi!
- Ta xin lỗi, vì trước kia quá ngu ngốc mà không nhận ra tình cảm của chàng dành cho ta, lại càng không nhận ra tình yêu của ta dành cho chàng, ta hồ đồ quá!
- Không sao. Chỉ cần nàng nhận ra nàng yêu ta, dù có phải chờ một nghìn năm, một vạn năm, ta cũng can tâm tình nguyện.
Cuối cùng hiểu lầm cũng được hóa giải. Nhưng họ sắp phải đối mặt với hình phạt nặng nề từ Thiên giới.
Thiên đế đã cho gọi Bắc Thần tướng quân và Nam Đông Hải thần đến thần điện, ngài vô cùng tức giận:
- Ta đã nói, hai khanh phải quản giáo hải từ của mình, tránh để chúng làm loạn. Vậy giờ sao, Vong đan của khanh cũng đã tan chảy, khanh định để sinh mạng của chúng sinh Tam giới bị hủy hoại trong tay của chúng sao. Nếu đã biết thiên quy mà còn phạm, bổn tọa hạ lệnh, cho Hồ Tử Thiên và Mộng Lạc Yên, mỗi người chịu bốn mươi chín đạo thiên lôi, sau đó, bị nhốt vào Tuyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-sinh-ai-mo/2552523/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.