Chàng thanh niên kia nhìn về phía Trương Duyệt, ánh mắt không hề che dấu vẻ khinh thường.
- Lũ ngu ngốc các người còn đứng đờ ra làm gì, mau đánh chết y cho ta.
Trương Duyệt nghe chàng thanh niên nói, lập tức tức giận mắng.
- Tiểu tử chớ càn rỡ, hôm nay không ai có thể bảo vệ ngươi.
Gã thị vệ trung niên sắc mặt dữ tợn, trong lúc nói chuyện đã muốn dẫn người bổ nhào về phía chàng thanh niên.
- Đại ca, cần phải trợ giúp hay không, ta thấy y một mình khó có thể chống đỡ.
Lưu Bàn thấy nhiều người vây đánh chàng thanh niên, sợ y chịu thiệt, vội vàng nói.
- Chờ chút, hãy xem khả năng của tiểu tử này, nói không chừng có thể tạo lên điều bất ngờ.
Lưu Kỳ thoáng liếc nhìn Lưu Bàn nói.
Thoáng nhìn sắc mặt Lưu Bàn có chút cấp thiệt, nhưng tia hứng phấn trong mắt làm sao có thể dấu được Lưu Kỳ, hắn không phải tới trợ giúp chàngthanh niên kia, mà phần lớn chính là muốn đi đánh nhau. Cảm thấy tínhcách của Lưu Bàn quá nóng nảy, Lưu Kỳ không khỏi lắc đầu, nhưng nghĩ lại hắn lại cười cười, bởi Lưu Bàn dù sao vẫn còn là tiểu hài tử mười lămmười sáu tuổi.
- Đại ca không phải nói tiểu tử này có thể ứng phó đấy chứ? Mấy gã thịvệ kia nhất địch được huấn luyện tỉ mỉ, cho dù Bàn Ca...cũng khó cóthể thắng được. Tiểu tử này làm sao có thể ứng phó đây, chẳng lẽ y sovới Bàn ca còn...
Lưu Tu đang nói thấy trong mắt Lưu Bàn lộ ra sát khí, liền vội vàng ngậm miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-quoc-tranh-phong/8937/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.