Chương trước
Chương sau
Lục Hải đầu óc phát mộng mà nhìn con thỏ nhỏ trươc mắt. Thỏ con trên thân mang một bộ lông xám, vừa nhai một nhúm cỏ dại vừa chằm chằm nhìn hướng Lục Hải, chẳng chút nào sợ hãi.
"Thỏ nhỏ thật mập à. Nhìn thật muốn ăn!" - Lục Hải ngồi bệch một bên nước dãi chảy ròng ròng.
Lục Hải tên này là một con hàng tham ăn tiêu chuẩn, phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy con thỏ này chính là đem nó bắt lấy, rút gân lột da, dầu nổ nướng thịt, rồi hảo hảo tận hưởng mỹ vị thịt nướng.
Kết quả là, tên ăn hàng trực tiếp nhào qua muốn đem đầu thỏ chụp lấy.
– Xoạt..
Thế nhưng còn chưa kịp đến gần, cái con thỏ nhìn như ngốc ngếch này lại nhanh nhạy phi thường, nhảy một phát bắn ra xa gần mét. Ngốc thỏ cấp cho Lục Hải cái ánh mắt miệt thị cực điểm rồi tiến thẳng vào bụi cỏ, biến mất không thấy.
Lục Hải đau đầu: "Mẹ kiếp, đầu thỏ này có phải thành tinh rồi hay không đây?”
“Ồ, không đúng! Đây là nơi nào, ta thế nào lại ở đây nhỉ?"
Tên ăn hàng có thâm niên này sau khi chộp hỏng thỏ con thì ngơ ngác xoay qua xoay lại phát hiện bản thân tự dưng tọa hạ tại địa phương dã ngoại xa lạ.
Hắn nhớ rõ là mình đang ở trong phòng bếp với đầy đủ rau thịt trong nhà, chuẩn bị làm một bữa điểm tâm nhỏ tận hưởng cơ mà.
Vò đầu bức tai gần tiếng đồng hồ vẫn không có kết quả, rốt cục Lục Hải bị buộc phải thoát khỏi cơn mộng, quay về hiện thực. Bởi bụng hắn đang biểu tình vì đói.
Lục Hải quan sát bốn phương tám hướng, xác định vị trí của mình. Hiện tại trong đầu hắn việc cấp bách nhất là tìm đường trở về thành phố đánh một bữa trưa rồi nói tiếp...
Hắn hiễn nhiên cho rằng mình đi dã ngoại bị lạc đường các kiểu vào trong rừng. Bất quá cái này sơn đạo hẳn là cách thật xa khu dân cư, đi loạn khẳng định gặp nguy.
Lục Hải phản ứng tự nhiên là đưa tay vào trong túi quần tìm chiếc Iphone-8 để định vị phương hướng. Trong đầu thầm nghĩ: "Cũng may mình có thói quen xài 4G mua gói tháng".
“Được rồi, loại chuyện tình khó hiểu này tạm thời gác lại, trước hết đánh mấy cái phone cầu cứu lão bằng hữu thôi...”
Lục Hải tay hướng hai bên vị trí túi quần xoạt xoạt, sau đó cái tên này trực tiếp sửng sờ.
"Chết m*! Iphone của ca đâu? A, không đúng, không đúng? Quần lại không có túi. Ơ, quần áo.. quần áo kiểu gì thế này?”
“Bộ quần áo này không phải của ca đâu, ai mặc cho ca cái này vậy?"
Lục Hải nắm nắm y phục trên người giận dữ, y phục này không có túi chưa nói, lại còn rách nát tơi tả, bên trên còn có mùi hôi thúi chịu không nổi.
Lục Hải không nhịn được hét toán lên:
"Cái này một bộ đồ nhìn sao giống như là cổ quần áo đây? Ai? Ai làm chuyện thất đức vậy, thừa dịp ca còn không có nổi giận đây mau chạy ra đây nói xin lỗi, bằng không bị ca bắt được, ca liền đập chết ngươi. M* nó, có tin hay không hả!"
Lục Hải kêu la nửa ngày, căn bản không ai để ý hắn. Tại nơi rừng sâu núi thẳm, vừa mệt lại vừa đói, Lục Hải chỉ có thể tìm một tảng đá lớn hùng hùng hổ hổ ngồi xuống nghỉ ngơi, thuận tiện chờ đợi một chút, xem có hay không người nào đi ngang qua để hỏi đường.
Đến bây giờ Lục Hải Không vẫn như cũ cho rằng bản thân bị một tên bạn xấu nào đó đùa dai. Nguyên nhân là tên này trước đây không lâu vừa mới dùng trò đùa đồng dạng "troll" một tên bạn, khiến hắn đi hơn mười dặm đường núi mới may mắn gặp được một anh tài xế tốt bụng cho quá giang về.
Mà Lục Hải khi nghe người bạn đáng thương của mình chất vấn, biểu hiện vô cùng đau đớn, một bộ "ta tìm người lâu như vậy không thấy, tưởng ngươi bị bắt cóc.. hic hic.
Loại chuyện này, Lục Hải làm không chỉ một lần, cho nên hố nhiều người, bây giờ bị người ta hố một lần cũng tính là bình thường đi. Lục Hải biểu thị rất bình tĩnh. Nhưng rất nhanh, hắn liền... hoảng.
"Ta Xxx, đây là vật gì!" Lục Hải Không đột nhiên thấy, trước mắt mình lơ lững một trang sách trong suốt, trên đó viết một ít chữ phát ra quang mang nhàn nhạt. Lục Hải Không nhìn đến không rõ:
"Nếu là gần một chút thì được, hiện tại đói bụng đến choáng váng, ảo giác rồi." - Lục Hải lẩm bẩm, đang muốn hướng trang sách trong suốt đi lại.
Ngay khi đến gần lại thấy trang sách kia "vèo" một cái, chui vào trong đầu Lục Hải. Bên trong đầu thế nhưng lại hiên lên chữ:
Tên họ: Lục Hải
Chức nghiệp: Nạn dân [Level: 1]
Thuộc tính:
-Lực lượng: 1
-Nhanh nhẹn: 1
-Trí lực: 1
-Thể lực: 1
Thiên phú: Không mở ra
Kỹ năng: Không
Trạng thái: Đói bụng
Thấy trong đầu mình đột nhiên nhô ra một đống dữ liệu, Lục Hải trực tiếp mộng.
“Giời ạ! Loại này sản phẩm khoa học kỹ thuật cao, cái tên bạn xấu của mình tuyệt đối làm ra không ra. Mà kể cả toàn thế giới thành tựu khoa học gia năm 2017 này cũng chưa chắc có thể làm đến nữa.”
“A đù..Chẳng lẽ mình thật sự giống như trong mấy bộ phim QQ, tiểu thuyết huyền hoặc, không cẩn thận mà thật xuyên đến tương lai sao???”
Lúc này, Lục Hải chú ý tới, bên dưới bảng thuộc tính còn có một khung tin tức, mà trong khung này hiện lên 1 dòng chữ màu đỏ như máu: [Chúc mừng người chơi - Lục Hải giải tỏa chức nghiệp "nạn dân", khen thưởng ngẫu nhiên rút ra nạn dân kỹ năng, có hay không rút ra?]
"?!”
“Trờ chơi? Rút số? - Whats the Fu**?!”
Lục Hải trong tiềm thức mơ mơ hồ hồ vừa không hiểu lại vừa tò mò nổi dậy mà quyết đoán: [Rút]
"Cái này quả quyết phải rút ra a, có tiện nghi không kiếm là vương bát đản a!"
Ngay sau khi Lục Hải đánh xác nhận rút số, thì ánh mắt hoa lên, trong đầu tiến vào rút số giao diện.
"Con bà nó, đây là cái thể loại kĩ năng gì? Đùa ca sao!"
Chỉ thấy giao diện rút số xuất hiện một hộp thoại nhiều ô ngang dài, liệt kê một số tên kỹ năng:
Kĩ năng của Nạn dân:
[Ăn đất]
[Biết vâng lời]
[Nhìn mặt mà nói chuyện]
[Đào rau củ dại]
[Ăn xin]
[Ăn trộm]
[Cướp bóc]
Thấy trên khay rút số hiện lên bảy cái kỹ năng này, Lục Hải bây giờ bó tay luôn. "Ăn trộm" hoặc "Cướp bóc" coi còn được, thế nhưng "Biết vâng lời" cùng "Ăn đất" là chuyện gì xảy ra à...
Bị những cái tên kỹ năng đả kích Lục Hải bạn học mất đi tất cả mong đợi còn sót lại, tiện tay điểm một hồi bắt đầu. Sau mấy giây Lục Hải kỹ năng đầu tiên liền sinh ra.
[Chúc mừng người chơi Lục Hải rút ra nạn dân kỹ năng: "Đào rau củ dại"]
Theo tin tức màu đỏ xuất hiện, Lục Hải đầu óc ngất ngây trong giây lát rồi nhanh khôi phục bình thường, mà Lục Hải trang thuộc tính lại nhiều thêm một cái "Đào rau củ dại" kỹ năng.
"Ô, kỹ năng này có tác dụng mẹ gì nhỉ, còn không bằng rút ra "Ăn trộm"."
Mặc dù là nói như vậy, Lục Hải vẫn là mở ra kỹ năng "Đào rau củ dại" trên trang bìa, kiểm tra kỹ năng giải thích:
[Đào rau củ dại (kỹ năng sinh tồn)
Đẳng cấp Lv:——
Kỹ năng giải thích: Thuần thục nắm giữ đào rau củ dại, là điều kiện tất yếu để nạn dân sinh tồn và trưởng thành.]
Đọc kỹ năng giải thích xong, Lục Hải yên lặng một hồi, sau đó yên lặng đem thuộc tính trang sách đóng lại.
Lục Hải đứng trên thạch đầu, chắp tay sau lưng, nhìn ngắm xung quanh: "Ca là ai chứ, chính là thế kỷ hai mươi mốt mỹ nam tử cùng mỹ thực gia a. Rau củ dại cái này một loại đồ vật cùng ca làm sao có thể dựng? Ca chết cũng không dùng cái phá kỹ năng này! Đây liên quan tới mỹ thực gia tôn nghiêm, tuyệt đối sẽ không tùy tiện thỏa hiệp..."
Mười phút sau...,
Gia hỏa nào đó liền chòm hõm ở trong bụi cỏ, chổng mông lên trời mà nghiêm túc tìm rau củ dại.
Vừa tìm rau cái tên này còn lẩm bẩm: "Nguy hiểm thật, cũng còn khá, hắc hắc.. không có ai thấy, bằng không ta đây liền đói bụng."
Quả nhiên, đối với tình cảnh của hắn hiện tại thì..ăn, xa xa so với cái gọi là tôn nghiêm trọng yếu hơn nhiều.
[Đào rau củ dại] cũng không phải một kỹ năng khó phải học tập. Ngược lại chính là một nhóm tri thức, hệ thống liệt kê trong đầu Lục Hải. Bên trong có tư liệu của hơn ngàn loại rau củ dại, để cho Lục Hải hắn trong nháy mắt nắm giữ.
Không biết là kỹ năng này cường đại, hay là Lục Hải vận khí không tệ, chỉ chốc lát sau hắn liền phát hiện một nhúm nhỏ, mà hệ thống trong đầu cũng gửi tin nhắc nhở.
[Phát hiện rau củ dại "Rau muống", có hay không thu thập]
Đói bụng đến phát hoảng, Lục Hải trực tiếp động thủ đem những thứ kia rau muốn toàn bộ đào móc ra.
Hệ thống trong đầu Lục Hải tại thời điểm đào ra rau muốn thì ngừng bắn đến tin tức, bất quá đối với cái tên đần độn trong mắt chỉ có ăn thì quản gì tin tức tin tiếc. Bỏ rau muốn vào mồm nhai ngốn nghiến.
"Ai, nếu là có thêm ít mù tạc cùng nước tương là tốt rồi, ăn sống rau muống mùi vị thật không chịu được".
Lời nói như vậy, Lục Hải vẫn là đem tất cả rau muống toàn bộ ăn. Ngốn gần 2 cân rau muống, thuộc tính trang sách rốt cuộc đổi từ "Đói bụng" biến thành "Bình thường"-[Trạng thái].
Sau đó lại còn: [Sử dụng kỹ năng "Đào rau củ dại" thành công, người chơi Lục Hải đạt được kinh nghiệm 1 điểm. Tỉ lể điểm kinh nghiệm đạt 60%]
“Ồ, thú vị.. thú vị nha!”
Hệ thống tin tức bên trong trang thuộc tính của Lục Hải, hắn nhìn lướt qua đã phát hiên nạn dân kinh nghiệm thoáng cái đã đi 60%, cũng có nghĩa là bản thân chỉ cần đào thêm tám viên rau củ dại, là có thể thăng một cấp.
Lúc này, Lục Hải đã minh bạch, kỹ năng "Đào rau củ dại" này có thể cung cấp nạn dân kinh nghiệm à.
Ý thức được một điểm này, Lục Hải ngay lập tức hành động, tiếp tục ngồi chồm hổm dưới đất, chổng mông tìm rau củ dại.
“Chơi game nha, trọng yếu nhất đương nhiên là cấp bậc rồi..”
Bản thân là một đời mỹ nam làm sao có thể mang một cái nạn dân thân phận lưu lạc giang hồ chứ? Dù có là ngốc ngốc xuyên đến cái thời đại khoa học tiên tiến, thế giới tương lai thì quy tắc này vẫn là chân lý à...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.