Editor: Táo.
Cam Ninh rời đi. Không lâu sau, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.
Tôi nghĩ tên phá dỡ kia không trở về nhanh như vậy, hơn nữa lúc hắn đi ra ngoài cũng không đóng cửa, người đến đây có vẻ rất lịch sự lễ phép.
“Mời vào.” Tôi nằm ở trên giường không nhúc nhích, mí mắt giương lên phát hiện chỉ có thể nhìn thấy chân người tiến vào, cũng lười nhúc nhích.
“Ta mang cho đệ chút thuốc chống say nắng, còn có hai bình này phân biệt là hoàn hữu dược dược cùng kim sảng hỏa dược, cũng không biết đệ cần dùng cái gì, nhìn mà dùng.”
Tôi ngồi thẳng dậy, nhìn Lữ Mông đang đặt thuốc trước mắt xuống, tâm tình có chút cảm động. Hay đúng hơn, đó là niềm vui.
“Lữ Mông.” Tôi vô thức gọi hắn.
“Ừ?” Hắn đáp ứng, ánh mắt nhìn tôi.
Nhưng tôi chỉ nhìn hắn, lại không biết nên nói cái gì, cuối cùng chỉ mở miệng một câu hỏi siêu cấp ngu ngốc: “Ăn cơm chưa? ”
Tôi thấy hắn mím môi, nói một câu: “Chưa”
Sau đó, hắn đến gần tôi vài bước, hỏi: “Có phải đệ muốn ăn không?” ”
Tôi gật gật đầu, lại lắc đầu.
Môi hắn mím thành một đường thẳng, lông mày cũng nhíu lại một chút.
“Vậy nhớ uống thuốc, ta đi trước.”
Phải, hắn cư xử thật đúng cách. Trong quân doanh, huynh đệ, như vậy vừa đủ quan tâm cùng khách khí. Không xa không gần, cũng không mặn không nhạt.
Còn cảm động của tôi sau khi hắn nói xong, cũng khiến chính tôi kinh ngạc.
Trong nháy mắt đó, tôi cảm thấy toàn bộ không gian tĩnh lại, ngưng đọng lại.
Tôi cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-quoc-nhu-tinh-dan-vi-quan-co/228372/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.