Chương trước
Chương sau
Editor: Táo
“Chỗ này không có ai chứ?” “Vậy, ta sẽ ngồi bên này.” Những thứ này tất nhiên là Ôn Nhiễm tôi lúc ăn cơm trưa mặt dày nói với đồng môn Lữ Mông. Dù sao Cam Ninh tự do, hắn cũng không để ý tới tôi, tôi bình thường đều là tự mình tìm chỗ ngồi, đương nhiên tầm mắt vẫn tìm kiếm Lữ Mông, nhìn hắn rảnh rỗi lại xuất hiện bên cạnh.
“Sau đó…Sao? Muốn ăn cá? Cái này cho đệ” Phiền não thay Ôn mỗ tôi không ăn cá tôm, không thích hải sản. Còn đồng môn Lữ Mông lại thường tránh: “Không không, cám ơn. ”
“Ai, lại là cá, ta không ăn, cho huynh hết, bằng không lãng phí.” Lần này không thể cự tôi trực tiếp gắp vào trong chén hắn, sau đó nhìn hắn ăn.
Sau đó… Một lần, trong bát ăn bỗng nhiên có thêm hai miếng thịt, liếc mắt nhìn bên cạnh, đồng môn Lữ Mông dường như không thích ứng được, ít nhất tôi cảm thấy anh ta cố gắng giả bộ bình tĩnh nói ra những lời như “Đây là trả lại con cá lần trước của ngươi”.
Chẳng khéo thay, lần này Cam Ninh ngồi đối diện tôi, hắn ta liếc tôi thêm một cái, vì chứng kiến vẻ mặt “khinh bỉ” của hắn nhe răng trợn mắt với tôi. Ha ha, ai có thể biết được niềm vui lúc này của tôi, quả thực là tâm hoa nộ phóng*.
(*) Cực kỳ vui mừng khôn xiết.
Tháng bảy định thần khí nhàn đi hơn nửa, trong năm Kiến An cổ xưa này xem như mang đến chút nhiệt độ nóng bức. Có lẽ lớn lên trong thế kỷ 21 của sự nóng lên toàn cầu và các trường đại học ở thành phố đã nóng đến sụp đổ. Tôi cảm thấy trong không khí của thời đại này không có gì gây ô nhiễm, hơi nóng rất dễ chịu, nhưng người dân ở đây đã bắt đầu la hét nóng. Vì vậy các hoạt động hàng ngày của họ chuyển từ đấu vật trở thành một hồ nước gần nơi ăn để vui chơi.
Thế nhưng, tình cảnh khó xử của tôi lại đến.
Tắm, tôi cũng phải tắm, bằng không tốt xấu một ngày đổ mồ hôi rất nhanh sẽ bốc mùi. Nhưng tất nhiên không thể trần truồng với đám người đó. Bọn họ còn chơi đùa trong nước với nhau. Tuy sẽ có cơ hội có thể đến gần thân thể Lữ Tiểu Mông… nhưng tôi cũng không phải kẻ hèn mọn như vậy.
Thật ra chủ yếu là Cam Ninh, ngoại trừ hắn tôi cảm thấy cũng không ai hỏi tôi. Về phần Lữ Mông, trước mắt tôi coi như tự quen tự biết, hẳn là tôi một bên tình nguyện cảm thấy quen biết với hắn mà thôi. May mắn Cam Ninh không giống “đồng bọn” với họ, bình thường khi hắn xem nhẹ tôi, tôi sẽ vui vẻ thừa dịp bọn họ đi ra bờ sông sau đó thật tốc độ lẻn về ký túc xá (ách… Kỳ thật chỗ nghỉ ngơi cũng tương đương với ký túc xá). Vạn nhất vận khí thiếu chút nữa, khi bị Cam Ninh nhớ tới còn có nhân vật như tôi, vậy tôi cũng chỉ có thể ôm bụng kêu rên nói: “Ăn gì đau bụng, đi nhà vệ sinh trước! “Tôi thừa nhận, đây thật sự là biện pháp siêu tệ, nhưng mặc kệ như thế nào, tốt xấu gì cũng khiến tôi trốn thoát vài lần.
Về phần vấn đề tắm, cái gì gọi là không lộ trời không lộ người, tôi xem như đã cảm nhận được. Lúc trước,lại bị tôi xem nhẹ. Trong sân mà mọi người chúng tôi ngủ có một cái giếng, tài nguyên này quả thực tuyệt. Vì thế tôi sẽ lấy cớ sét đánh không kịp bưng tai gánh một xô nước vào phòng, sau đó sẽ lau người thay quần áo. Cách làm khiến tôi cảm thấy một chút như trở lại cuộc sống thời trung học, để đảm bảo an toàn, tôi cũng chỉ làm liều như vậy, nhất là có thời gian để giặt quần áo.
Ai bảo cửa rách ở đây đều không thể khóa, mỗi lần thay quần áo thần kinh của tôi đều là cảnh giác cao độ. Tuy hiểu rõ đám người kia không ở trong nước chơi bời chỉ trong ba phút đã trở về vì bình thường lúc bọn họ trở về thì trời đã tối sầm. Đương nhiên cũng không loại trừ có người trở về sớm.
Cứ như vậy, chỉ còn lại một vấn đề về tóc của tôi chưa được giải quyết, cho nên sau khi bọn họ trở về tôi sẽ giả vờ đi tắm sông. Thật ra, chỉ là đợi để ra bờ sông gội đầu. Dù sao, trời tối như vậy, nếu như không có cái giếng kia, một mình tôi ở trong nước tắm cũng không dám, sẽ sợ đụng chạm đến sinh vật nhỏ trong nước nào đó.
Vì vậy, ngày hôm nay tôi vẫn đến bờ sông để gội đầu.
Sắc trời đã rất tối, đầy sao, nước hồ gợn sóng mờ ảo, cùng trong doanh trại cách đó không xa sáng rực rỡ. Tôi ngồi xổm, nghiêng đầu và gội mái tóc dài của tôi lần cuối.
Bất ngờ, nghe thấy phía sau có tiếng động rơi xuống đất, sợ quá, tay cầm tóc ướt phát kinh hoảng nhìn lại, đúng là Lữ Mông. Trên mặt hắn, hình như có thần sắc kinh ngạc dừng lại vài giây. Sau đó tôi nhìn thấy nguồn gốc của âm thanh vừa rồi, ở phía trước hắn nằm co một quyển sách, hẳn là đồ vật binh thư. Vậy là anh ta đã ném nó đi? Rơi xuống sao? Tôi không biết.
Giờ phút này tôi chỉ lo lắng dáng vẻ này của tôi có thể bị nhìn ra là một nữ tử hay không, thật ra tôi cảm thấy quá là rõ ràng, người ngu xuẩn đến đâu cũng nhìn ra. Nhưng hóa ra tôi đã lo lắng quá nhiều. Hóa ra chế độ hiện đại của tôi cho rằng một mái tóc dài, còn gội đầu như thế nhất định là nữ, thế nhưng, nam nhân vốn tới nơi này cũng đều là một mái tóc dài, bọn họ sẽ không thấy kỳ quái, nhiều nhất cảm thấy tôi có chút nam tử tướng nữ, đây là chuyện sau này tôi mới biết.
Cho nên vị thanh niên Lữ Mông này cũng không có biểu cảm gì, chỉ là hỏi tôi một câu. “Sao không xuống nước?”
“Ách…” Lúc này tôi còn bồi hồi trong vấn đề hắn có nhìn ra tôi là nữ hay không, đầu óc nhất thời có chút đoản mạch, còn chưa tìm được lời qua lại với hắn, chỉ thấy trước mắt này có thể nói là tôi thầm mến nam tử thế nhưng đang cởi áo, cởi dây áo!
Phải, hắn cởi quần áo trước mặt tôi!
Áo dài đã cởi ra, nửa người trên đã trần trụi, tôi lại há miệng đối với thân cơ kia hoàn toàn ngây dại.
Người trước mắt, tay hắn, đã cởi dây quần.
Ánh mắt tôi muốn chạy trốn, đúng là muốn chạy trốn, nhưng tựa như bị đóng đinh vậy.
“Cởi.. ” Quần cởi ra, tôi cuối cùng đỏ mặt nghiêng đầu, nên không nhìn thấy một bộ phận trọng yếu nào đó của hắn.
Trong lòng thầm than mình thật sự quá “quân tử”, đồng môn Lữ Mông, sự trong sạch có thể coi như bảo vệ được.
Tôi thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy tiếng hắn xuống nước. Hai tay thăm dò mặt mình, quả nhiên là nóng đến nóng lên.
“Sao bây giờ huynh mới đến tắm?” Đưa lưng về phía hắn, tôi đang cố gắng làm mát khuôn mặt của mình với bàn tay đầy hơi lạnh.
“Ngươi không biết sao? Tuần mười lăm mỗi tháng Chu hộ quân sẽ đặc biệt giảng dạy cho vài người. “Phía sau tiếng nước rầm rầm. Tôi thật sự có xúc động quay đầu lại hung hăng nhìn hắn tắm rửa.
Nhưng… Hắn nói Chu Hộ Quân?
“Chu hộ quân là ai?”
” Ngươi thế mà lại không biết Chu hộ quân? ” Giọng điệu của hắn rất ngạc nhiên như tôi là một thằng ngốc, ít nhất là tôi cũng cảm thấy như vậy.
Nhưng một giây sau, âm thanh của hắn lại khôi phục bình thường: “Chu Du Chu Hộ Quân, ngài ấy là một nhân vật rất lợi hại, là đối tượng ta noi theo.”
Được rồi, thì ra chính là Chu Du, hắn hiện tại là một cái sủi cảo hộ quân sao, tôi hoàn toàn không hiểu, chỉ biết hắn sẽ là Đại đô đốc.
“Huynh cũng rất lợi hại.” Trên mặt đã không còn nóng như vậy nữa, tôi lấy tay quặn khô tóc, thờ ơ nói một câu. Lại không phát hiện tiếng nước phía sau lúc đó yên tĩnh, Lữ Mông cũng không đáp lời tôi.
Nhưng khi đó tôi không có chú ý, tiếp tục nói, “Vậy làm sao lại chỉ có một mình huynh tới đây! ”
“Những người khác chắc đã đi cất sách giản trước.” Hắn trả lời tôi.
“A… mà huynh sao, vội vàng đến đây! Có thể thấy được trúc giản này là do huynh ném xuống đất, thật sự là A Mông không thích đọc sách sao? Chuyện kia, ta sẽ đi trước. “Tôi đứng lên, cũng không biết tại sao, lòng bàn chân trượt xuống, ngã mạnh.
Quả thực là siêu mất mặt! Tôi phiền não đứng dậy, càng không dám nhìn hắn.
“Còn ổn sao?” Hắn nâng cao âm lượng dường như đang hô lên tôi đang chật vật vì đi lại.
” Không việc gì!” Tôi vội vã trả lời, chỉ muốn rời đi nhanh chóng.
“Đã bị bẩn rồi, ngươi không cần tắm sạch một lần nữa sao?” Đó là một giọng nói hoàn toàn vô hại.
Tôi dừng lại. Lữ Mông này rốt cuộc là muốn quậy như thế nào! Cởi quần áo trước mặt tôi, bây giờ lại bảo tôi xuống nước, đây không phải là trắng trợn quyến rũ sao! Có tin bổn cô nương thật sự đi xuống tắm uyển theo huynh không!
Ma xui quỷ khiến, tôi còn định thật sự xoay người, lần đầu tiên nhìn thẳng Lữ Mông trong nước.
Nước đó hẳn là không sâu, mà hắn lại hơi cao, cho nên nước chỉ đủ đến thắt lưng hắn, có thể nói tôi lại một lần nữa nhìn đủ nửa người trên của hắn.
Không che giấu, không hề hoảng hốt, tôi thấy nửa người trên hắn lộ ra hơi thở nam tính thật sâu nhìn thấu. Sau đó, các yếu tố bất ổn bắt đầu lây lan khắp người tôi. Tôi di chuyển về phía trước, gần như đưa ra quyết bản thân mình sẽ xuống nước. Sau đó, hắn sẽ biết tôi là nữ tử. Sau đó, tôi sẽ nói rằng tôi thích hắn. Sau đó…
Chợt có một trận tiếng đàn thánh thót truyền đến, cũng trong nháy mắt đem lý trí của tôi kéo trở về.
Tôi đây là đang làm chuyện gì chứ, thiếu chút nữa tôi đãthật sự xuống nước, ở dưới nước không chút nào thẳng thắn đối diện với hắn?! Thậm chí còn sắp phác họa ra hình ảnh triền miên với hắn những ngày sau đó? Nó thực sự là một đầu óc đen tối.
Thần trí lần thứ hai thanh tỉnh, những người trở về cất giản trúc không phải cũng rất nhanh tới sao, tôi vội vàng phủi bùn đất trên áo, hướng về phía Lữ Mông cáo từ nói: “Ta chính là lười, quên đi, ta vẫn nên trở về trước. Hẹn gặp lại. “Tiếp theo, vội vàng khoanh tay áo, bước nhanh trở về.
Khi đi qua doanh trại, suy nghĩ vẫn còn trên dáng người hoàn hảo của Lữ Mông, thật sự là phục mình mà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.