Editor: Táo
“Tiên sinh… có thư cho ngài!” Bất Vân nhau nhảu chạy vào thư phòng, đưa một phong thư cho Gia Cát Lượng.
Lúc Gia Cát Lượng xem thư, Bất Vân còn không quên tiến lên, tò mò hỏi: “Là Hoàng cô nương phái người gửi tới ạ?”
“Nhiều miệng.” Gia Cát Lượng liếc mắt một cái: “Ngươi cứ đi nấu nước cho ta.”
Trong miệng Bất Vân phụng phịu, hậm hực bỏ đi, lại bị Gia Cát Lượng gọi lại: “Vậy là đã đến tết Thượng Nguyên rồi sao?”
“Đúng vậy, tiên sinh, còn năm ngày nữa là đến tiết Thượng Nguyên.” Bất Vân mặt mày sáng lạn đáp lại.
“Biết rồi, ngươi nấu nước đi.” Gia Cát Lượng hời hợt nói một câu, lại đẩy Bất Vân đi.
Tết Thượng Nguyên.
Hắn dường như đều sắp quên mất ước định với Nguyệt Anh.
Đã gần nửa năm trôi qua, cảnh Nguyệt Anh tặng hắn miếng bội ngọc kia lại đột nhiên hiện ra trước mắt.
Hắn nhớ lại, khi ấy nàng đem miếng ngọc bội kia nhét vào trong tay hắn, cố chấp nhìn hắn nói: “Muội sẽ cho huynh rất nhiều thời gian suy nghĩ thật kỹ, chúng ta ước định vào tết Thượng Nguyên năm tới có được không? Dưới gốc liễu bên cạnh cầu Liễu, muội sẽ đợi huynh ở nơi đó. Nếu huynh không thể đón nhận, hãy mang miếng ngọc bội kia trả lại cho muội.”
Nàng vừa nói xong, một luồng gió nhẹ thổi qua bên cạnh bọn họ, thổi lên một góc mạng che mặt nàng, hắn mơ hồ có thể nhìn thấy hai vết bớt màu xanh trên mặt nàng.
Hắn với Nguyệt Anh, thời thơ ấu đã quen biết, có thể nói là thanh mai trúc mã.
Mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-quoc-nhu-tinh-dan-vi-quan-co/1042031/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.