Editor: Táo
Đêm trăng tĩnh lặng. Gió đêm thổi lên y phục.
Người bên cạnh, bỗng nhiên đưa tay, đụng phải tóc tôi.
Tôi ngẩn người, vừa định né tránh, tay hắn liền hạ xuống, đồng thời nhìn kỹ trong tay hắn hình như còn có thêm mấy mảnh vụn cỏ.
Hắn mỉm cười với tôi một lần nữa, giống như vẻ dịu dàng tràn đầy ánh mắt.
Tôi cảm thấy nhịp tim của mình, như thể sắp nhảy nhanh hơn.
Lần thứ hai tôi ở trong lòng mặc niệm, hắn không phải Quách Gia, không phải Quách Gia…
“Chúng ta sẽ thắng, phải không?”
“Chúng ta…” Tôi lặp đi lặp lại lẩm bẩm: “Đúng vậy, ngài và Chu Du… Ngài sẽ giành chiến thắng.”
“Cô nương vẫn đứng về phía Tào Tháo?” Hắn hỏi.
Tôi không khỏi thở dài: “Chỉ là vì cảm thấy, thẹn lòng với Quách Gia. Nếu chàng vẫn còn ở đó, cũng sẽ không xảy ra.”
“Cục diện nào? Cục diện hai quân đối đầu, hay là cục diện Tào Tháo bại trận?”
Tôi không mở miệng, tôi cũng cảm thấy mình không thể nói được.
“Hắn rất may mắn khi có một người thê tử như cô nương. Kiên định tin tưởng hắn”. Tôi cảm thấy hôm nay Gia Cát Lượng lại nói hơi nhiều.
“Ngài cũng giống như vậy.” Tôi cười đáp lại hắn: “Phu nhân của ngài chắc chắn cũng như vậy. ”
“Tiểu Anh nàng ấy..Phải…Sâu hơn và nặng hơn, nghỉ ngơi sớm thôi.”Hắn lại đột nhiên kết thúc cuộc trò chuyện này.
“Vâng, ngài cũng vậy.” Tôi nói xong, vừa đi vài bước, bỗng nhiên lại quay đầu lại nói với hắn: “Ngày mai, may mắn.”
Hắn cười, lại gật đầu.
Lúc nằm xuống giường, tôi còn nghĩ, vừa rồi đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-quoc-nhu-tinh-dan-vi-quan-co/1042027/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.