Editor: Táo
Sau câu đó, Cam Ninh đặt bát đũa tôi ăn xong vào khay thức ăn khi nãy mang đến, rồi lằng lặng cầm đi.
Tôi nghĩ hắn có cảm xúc tức giận hay gì khác chăng?
Khác với suy nghĩ của tôi, không bao lâu hắn đã quay trở lại, còn mang đến một chiếc chăn dày.
“Sau này, cần gì cứ nói ta biết là được, ta sẽ tận lực giúp muội giải quyết”.
Thì ra cũng chỉ có tôi nghĩ nhiều, hắn làm sao lại không vui chứ? Vẫn luôn là huynh đệ nhiệt tình Cam Ninh.
“Đa tạ huynh, phá dỡ”. Tôi mỉm cười đáp lại.
“Không cần nói đa tạ nhiều như vậy, nghỉ ngơi thật tốt đi!”
Gặp lại Chu Du, ngài ấy nói với tôi rằng bên Tào Tháo không tìm thấy tôi, có vẻ rất sốt ruột.
“Thật giống thái độ năm đó khi ta đi tìm ngươi.” Ngài ấy hời hợt nói.
“Vì thế ta phái người thả tiếng gió đi, nói ngươi bị người ta bắt đến Giang Đông. Ngươi đoán xem, sáng sớm hôm nay ta nhận được thư của Tào Tháo. Ngươi có biết trong thư có gì không?”
Tôi không nói gì, giữ im lặng từ đầu đến cuối.
“Hắn thế mà lại uy hiếp chúng ta, nói nếu không thả người, cũng chỉ có khoảng sáu mươi vạn đại quân vượt sông quét sạch Giang Đông. Ồ, nực cười!”
Tôi giật mình! Tôi không muốn Tào Tháo đánh trận này như vậy, lại bởi vì không tìm thấy tôi mà hắn lại tuyên bố muốn khai chiến!
“Không biết con dân Giang Đông ta đang chờ trận chiến này sao? Xem Tào Tháo kia kiêu ngạo đến đâu?” Chu Du phẫn nộ dâng trận.
“Chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-quoc-nhu-tinh-dan-vi-quan-co/1042023/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.