Editor: Táo
Ngày hôm sau, chúng tôi tỉnh dậy với tâm trạng sảng khoái và sẵn sàng xuất phát. Vừa ra tới cửa, thoáng nhìn, lại không thấy xe ngựa tiểu nhị chuẩn bị cho chúng tôi đâu.
Ngược lại, lại có một thiếu niên xa lạ hỏi chúng tôi: “Hai vị chính là khách muốn đi Nam Dương sao?”
Tôi thấy hắn ăn mặc rách nát, giống như đi mưu sinh bằng nghề ăn xin đầu đường xó chợ. Không chút quan tâm, chúng tôi phớt lờ câu hỏi của hắn về hành trình của chúng tôi và tiếp tục đợi xe. Thiếu niên kia vẫn kiên trì: “Chủ nhân xe ngựa ở bên kia, nhờ ta chuyển lời tới. Nếu hai người muốn đi về phía Nam Dương, nàng ấy có thể chở các người đi. Nơi này thôn quê vắng, muốn tìm được một chiếc xe ngựa tốt cũng không dễ dàng.”
Tôi nhìn về phía chỗ hắn chỉ, quả nhiên có một chiếc xe ngựa nhìn có vẻ không tồi đang dừng lại.
Thiếu niên dặn dò xong vội rời đi. Tôi cùng Quách Gia liếc nhau một cái, cùng nhau đi về phía xe ngựa.
Người phu xe ngậm một cành lúa sữa trong miệng, dáng vẻ rất nhàn nhã ngồi trên đó, cũng mặc kệ chúng tôi đang tiến lại.
Xe ngựa dùng rèm rất dày chắn gió, bên trong lặng im, dường như không nghe được một chút tiếng động nhỏ nào.
Tôi hắng giọng và hỏi: “Không biết hà cớ gì mà chủ nhân chiếc xe ngựa này lại biết chúng ta sẽ đi Nam Dương? Chúng ta vô cùng cảm kích, nhưng cũng thực sự cũng rất e ngại…”
Vài giây sau, trong xe truyền đến giọng nói của một nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-quoc-nhu-tinh-dan-vi-quan-co/1042002/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.