Editor: Táo
*Cùng người thề nguyện
Trích thơ Kích Cổ 4 (Khổng Tử)
Điển cố về bài thơ này:
Người đi quân dịch này nhớ gia đình, kể lại lúc mới lập gia đình, đã hẹn ước với vợ, chết sống hay xa cách cũng không bỏ nhau, lại nắm tay vợ mà hẹn nhau sống đến già.
Hắn nói hắn muốn gặp tôi sao? Tôi còn không biết mình nghe ra điều đó với tâm trạng phức tạp ra sao? Tôi cũng không dám đoán ý nghĩ của hai chữ “muốn gặp” mà hắn thốt ra…
Tôi chỉ cảm thấy não mình lúc này dường như không còn nghe bản thân sai khiến nữa, cứ như vậy một mực muốn đẩy cửa ra để nhìn thấy cảnh tượng kia.
Rõ ràng đã sớm biết, hắn trời sinh phong lưu, vốn dĩ hắn đã có rất nhiều nữ nhân vây quanh. Nhưng cảnh tượng kia.. như một liều thuốc độc dược đâm thẳng vào tim gan tôi, cuộn trào dạ dày tôi đến vô cùng khó chịu.
“Sao vẫn còn khóc?” Hắn đến gần tôi, đưa tay ra để lau nước mắt cho tôi.
Tôi ngước nhìn và cố né tránh đôi bàn tay gần gũi ấm áp của hắn.
“Ta cho phép nàng.” Tôi thấy Quách Gia nở nụ cười, nói một câu khó hiểu như vậy.
“Gì chứ?” Tôi lạnh lùng hỏi.
Trong lời nói của đối phương vẫn mang theo ý cười: “Lúc trước, nàng hỏi ta, có thể ôm ta không? Khi ấy, ta đã cho phép nàng làm thế…”
Tôi nghe xong, thật là có chút dở khóc dở cười, nhưng vẫn cố lạnh lùng đáp lại: “À, thật sự đa tạ. Chỉ là…”
Hai chữ “không cần” còn ngậm trong miệng, tôi biết mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-quoc-nhu-tinh-dan-vi-quan-co/1041996/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.