Editor: Táo
Ôn Nhiễm cô nương, may mắn gặp.
Sau đó, tôi lặp đi lặp lại những lời này của Quách Gia. Từ đầu đến cuối cảm thấy hai chữ hạnh phúc trằn trọc giữa môi và răng có thể ủ ra hương vị của triền miên.
Đúng vậy, đoạn nhân duyên may mắn với tôi đến như thế nào. Chưa bao giờ nghĩ tới, thân phận một người xuyên không có thể bại lộ trước mặt người khác như vậy, mà cổ nhân như hắn có có thể điềm nhiên chào hỏi tôi đến vậy.
Không cần che giấu, hết thảy có vẻ đơn giản hơn nhiều, cũng tự tại hơn nhiều.
Sáng sớm rực rỡ như vậy, người đàn ông ngàn năm trước cùng với người phụ nữ ngàn năm sau như tôi, nhìn nhau, giống như lần đầu tiên quen biết. Tôi nhìn ra phía sau hắn, như rửa sạch bầu trời xanh biếc, kiến trúc cổ kính tựa như non nước hữu tình, nhưng hắn không nhìn thấy phía sau tôi, đằng sau tấm màn che sương mù ngàn năm, là cao ốc san sát, đèn neon huyên náo nhộn nhịp của phố thị.
Sau đó, hắn nhẹ nhàng nói hạnh phúc. Hắn sẽ không biết, nữ tử thất thần trước mắt kia đang suy nghĩ rằng có lẽ nàng đã đem vận khí mấy đời sau của nàng đều tiêu hao hết, mới có thể đổi lấy hai từ “may mắn” trong miệng hắn.
Thật là hai từ êm tai, hẳn là khởi đầu của một câu chuyện tuyệt vời.
Tuy vậy, bởi vì Lữ Mông, tôi sẽ không còn ảo tưởng lãng mạn không thực tế nữa. Quách Bán Tiên, cũng không phải người bình thường có thể chạm vào. Còn Lữ Mông, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-quoc-nhu-tinh-dan-vi-quan-co/1041979/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.