Editor: Táo
Tôi ngồi xuống trên ván ngang, im lặng thở dài: “Hiếm có ai may mắn như Ngu Cơ… Hạng Vũ, có thể có được một người vì hắn mà đánh trận cuối cùng.”
“À..” Người nọ lại cười khẽ một tiếng, trong tiếng cười rất giống như đang khinh thường.
Hắn cười như vậy, lại làm tôi rất khó chịu, tôi không hài lòng hỏi hắn những gì hắn cười có nghĩa sao.
“Mình không muốn, không làm cho người khác. Chuyện mình không làm được, làm sao có tư cách chỉ trích người khác. ”
“Ngài dựa vào cái gì nói ta không làm được?” Sau khi không suy nghĩ ném ra câu này, tôi lại có chút chột dạ.
Vâng, nếu đổi lại là Điêu Thuyền, tôi nghĩ rằng mình sẽ cảm thấy may mắn vì tôi vẫn có thể sống sót. Coi như là vì Lữ Mông, nghĩ đến tôi vì chàng mà cản mũi tên kia gặp phải đau đớn, tôi cũng không xác định nếu lần sau nữa mà lâm vào tình cảnh này, liệu tôi còn có dũng khí vì chàng ngăn cản mũi tên thứ hai hay không?
“Cho nên, ngươi có thể?” Hắn giống như vừa cười vừa hỏi, dáng vẻ vẫn tự đắc như trước.
Tôi đột nhiên như ngộ ra, kinh ngạc nói: “Được dạy dỗ. Sống trong loạn thế này, ai cũng cầu được sống yên. Dung nhan tuyệt sắc là bất hạnh của nàng, nhưng cũng là may mắn của nàng. ”
“Ta cũng là thuận miệng nói, ngươi không cần để ở trong lòng. Tuy nhiên, ngươi dường như rất quan tâm đến chuyện của Lữ Bố và Điêu Thuyền. ”
Tôi lắc đầu, một lần nữa nhìn về phía hắn: “Sẽ không hỏi bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-quoc-nhu-tinh-dan-vi-quan-co/1041967/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.