Trong lòng y bỗng nhiên hoảng loạn, tìm một cớ rời khỏi. Y không biết phải tới đâu để tìm người đó, càng đi càng xa, bất giác đã vào trong rừng.
“Tinh tang”, đúng là tiếng đàn tranh rộn vang. Y nhìn quanh, theo tiếng nhạc mà tới.
“Gió vi vu, nước mịt mù, mây chiều héo úa, tiếng nhạn hàn.
Tà dương ló, sóng cuộn trào, cuồn cuộn chảy về Đông từ ý kiện.
Bôn nhập hải, sao gian khổ, trường phong loạn thạch cản bước về.
Về phía Nam, phất tay đi, sẽ có lúc gặp nơi biển cả.
Vấn nhân sinh, thán hoa niên, khi nào ta không cùng hoa lá tàn.
Nâng chén túy, đối nguyệt ngâm, khổ tâm ngàn nút hàn thanh toái.
Trường hà thủy, lao vội vàng, chí khí nào bù nổi khoảng không bi thống.
Tri âm ít, lệ còn rơi, đàn đứt dây rồi, tàn khúc cùng ai hưởng?”
Lá cây xào xạc, khắp trời màu ngọc bích, y bước trên một vùng rừng trải đầy hoa rơi, bỗng thấy Gia Cát.
Người nọ cúi đầu đánh đàn, bạch sam thắng tuyết càng tôn thêm dung nhan như ngọc. Đàn cổ mộc mạc, làm hiện rõ hơn ngón tay nhỏ dài. Gia Cát ắt hẳn phải xứng với một cây đàn hay như thế.
Trong lòng y bỗng có chút đố kị, vì sao mà người kia cái gì cũng tốt. Chí khí nào bù nổi khoảng không bi thống, đàn đứt dây rồi, tàn khúc hưởng cùng ai… Y thu lại khen ngợi, cau mày nói, “Đây là từ khúc gì vậy?”
Gia Cát ngẩng đầu, “Đây là từ khúc của Đô đốc.”
“Buồn cười!” Y hừ một tiếng, “Từ lúc nào ta sáng tác mà chẳng hay biết?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-quoc-dong-nhan-chu-lang-co/27887/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.