Ðang lâm trào, Tào Tuấn được tin báo :- Ðô Ðốc Tào Chơn bại trận , binh Thục đã ra khỏi Kỳ Sơn .Tào Tuấn thất kinh vội hỏi Tư Mã Ý :- Không hay khanh có kế chi ?Tư Mã Ý đáp :- Tôi biết chúng sẽ ra ngả Trần Thương nên đã khiến Hích Chiêu đến đó. Lại có Vương Song cứu ứng thì chúng không dám vận lương theo đường ấy. Như vậy binh Thục lương chỉ đủ ăn một tháng. Vậy xin cứ giáng chỉ cho Tào Chơn cố thủ đừng đánh. Ðộ một tháng binh Thục hết lương ắt phải chạy. Lúc đó bắt Khổng Minh dễ lắm .Tào Tuấn nói :- Khanh biết vậy thì cứ đem quân đến đánh có hơn không ?Tư Mã Ý thưa :- Tôi còn đề phòng Ðông Ngô .Tào Tuấn sai người đến bảo Tào Chơn phải cố thủ, chớ không được đánh.Ngày kia đang thương nghị , bỗng có chiếu truyền phải cố thủ, Tào Chơn không hiễu.Quách Hoài thưa :- Ấy là kế của Tư Mã Ý .Tôn Lễ thưa :- Nếu binh Thục thực đã hết lương thì tôi giả đi vận lương rồi chở cỏ khô, binh Thục ắt sẽ đến cướp, chờ chúng lọt vào giữa tôi sẽ nổi lửa đốt tất sẽ thắng .Tào Chơn khen hay bèn sai Tôn Lễ y kế .Nói về Khổng Minh ở Kỳ Sơn thường sai quân đến khiêu chiếu, quân Ngụy cứ cố thủ không chịu ra.Khổng Minh nói với Khương Duy :- Nay binh Ngụy không ra đánh, đó vì đường Trần Thương chuyển vận không thông, các nẻo nhỏ khó đi, ta tính lương thảo đem theo chỉ đủ cho một tháng. Vậy phải tính sao ?Khương Duy thưa :- Tôi cũng đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-quoc-dien-nghia/2571801/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.