Khi ra khỏi thiên lao, nàng cảm thấy giống như vừa được tái sinh, tuy cõi lòng trống trải nhưng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Không còn gánh nặng đè lên tim.
Nàng mỉm cười ngước đầu.
Bầu trời hôm nay trong xanh quá.
Nàng phát hiện, đây là lần đầu tiên, nàng ngắm nhìn trời cao một cách thực sự.
Thì ra, thế giới của nàng, rốt cục không dừng lại ở thời điểm năm tuổi đen tối đó.
Trưởng ngục đuổi theo, hầu hạ nàng lên xe ngựa, nàng liếc mắt nhìn hắn,trong lòng có chút áy náy, nàng hiểu dụng ý của hắn, nhưng đáng tiếc,nàng không thể nâng đỡ hắn câu nào ở trước mặt Hách Liên Bá Thiên.
Nàng phải ra đi ngay bây giờ.
Tuy rằng không đành lòng, nhưng thật sự giống như được giải thoát.
Nàng chậm rãi lên xe ngựa, đúng lúc nàng vén rèm chuẩn bị vào trong xe,lại nhìn thấy ở đầu đường, có một người đàn ông đang vẫy tay với nàng.
Người kia không phải ai khác, chính là Chu Đãi.
Sao hắn lại đến đây?
Hơn nữa hắn có vẻ như đang muốn nói chuyện gì.
Nàng lại chậm rãi xuống xe ngựa, nói với thị vệ đứng cạnh: “Bản cung tâm tình phiền muộn, muốn đi một mình, các ngươi không cần đi theo.”
Ngữ khí tuy êm ái, nhưng tỏ rõ sự ra lệnh không cho phép chống đối.
Thị vệ có phần lúng túng: “Tuyết Phi nương nương…”
Khinh Tuyết nhìn hắn một cái: “Không có việc gì, bản cung chỉ đi dạoloanh quanh một lát thôi.” Nói xong nàng đi về phía Chu Đãi.
Chu Đãi tìm gặp nàng, nhất định là có chuyện quan trọng.
Rẽ qua ngã tư, chỉ thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-quan/1538609/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.