“Nếu sự tình đã đến nước này, thần đâu còn lời nào để nói, Hoàng Thượng muốn xử lý thế nào thì cứ làm thế đi!” Lâu Cương Nghị đã hiểu ra, giờ phútnày có nói gì cũng đã vô dụng.
Có lẽ… vẫn còn một tia cơ hội.
Nhưng ông ta biết, Hách Liên Bá Thiên sẽ không trao cơ hội đó cho ông ta.
Dù có cố gắng tìm lời lẽ gì để biện hộ, ông ta vẫn sẽ phải chết. Hách Liên Bá Thiên thật sự muốn báo thù thay Lâu Khinh Tuyết.
Ông ta hoàn toàn không thể tin, kẻ vốn nổi danh thô bạo lạnh lùng vôtình như Hách Liên Bá Thiên, lại có thể hết lòng yêu thương Khinh Tuyết, đây chính là điểm mà ông ta không đề phòng.
Chỉ sai một nước, thua cả ván cờ.
“Hoàng Thượng, thần có một yêu cầu cuối cùng, không biết Hoàng Thượng có thể thành toàn hay không?”Lâu Cương Nghị vẫn không cam lòng, cố giãydụa một lần cuối cùng.
“Nói.” Hách Liên Bá Thiên trầm giọng nói. Ngữ khí nặng nề, vài phần tứcgiận, sự căm hận hắn dành cho Lâu Cương Nghị, so với Khinh Tuyết thìkhông hề thua kém.
Vừa nghĩ đến từng vết thương in hằn trên lưng Khinh Tuyết, còn có tâmtrạng đau thương từ tận đáy lòng của nàng, hắn chỉ hận không thể giếtchết Lâu Cương Nghị và Lâm Thành Ngọc ngay lập tức.
“Thần muốn được gặp Tuyết Phi nương nương một lần cuối cùng.” Lâu CươngNghị nói. Ông ta biết, giờ phút này ông ta đã chẳng còn chút lợi thế gì, chỉ cần Khinh Tuyết không chịu buông tha ông ta, thì không ai trên thếgian này có khả năng cứu được ông ta.
Thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-quan/1538607/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.