Trên giường lớn màu đỏ thẫm, sau tầng tầng lớp lớp màn rèm, là một nữ tửdiễm lệ khuynh thành, hai hàng lệ vấn vương khóe mi nhắm chặt, đôi môiđỏ mím chặt, gương mặt trắng nõn ửng đỏ đôi chỗ, vừa nhìn đã thấy rấtyếu ớt.
Trương Thái y đưa tay bắt mạch, nhíu chặt lông mày, liên tục lắc đầu, những sợi tóc muối tiêu cũng lắc lư theo.
Hách Liên Bá Thiên càng nhìn càng thấy buồn bực, vì thế lạnh giọng hỏi: “Rốt cục là sao ?”
Trương Thái y bị Hách Liên Bá Thiên quát lớn, mái đầu đang không ngừnglắc lư như đông cứng giữa chừng, đôi mắt mở to vì quá sợ hãi không dámnhìn Hách Liên Bá Thiên, chỉ cúi đầu trả lời: “Hồi Hoàng Thượng, TuyếtPhi bị phong hàn, dẫn đến sốt cao, thần sẽ kê một thang thuốc hạ sốtngay lập tức, chỉ cần đẩy lùi được cơn sốt trong ngày hôm nay, thì sẽkhông có chuyện gì nghiêm trọng.”
“Lại là những lời này!” Hách Liên Bá Thiên vừa nghe, sắc mặt liền trầmxuống, lạnh giọng quát: “Trẫm muốn là sự khẳng định, không phải mấy câuchẩn đoán không chắc chắn đó!”
“Thần vô năng, cầu Hoàng Thượng thứ tội! …” Trương Thái y vừa nghe, sợ muốn tái mặt, vội quỳ sụp xuống.
“Kẻ vô năng sao xứng đáng để lưu lại trong Thái y viện! Ngươi mau cuốn gói khỏi Hoàng cung đi! …”
Hách Liên Bá Thiên vừa nói dứt lời, Trương Thái y đã sợ tới mức vã mồhôi như tắm, tấm thân đang quỳ rạp trên đất không ngừng run rẩy : “Thầnnhất định… Nhất định nghĩ biện pháp chữa khỏi cho Tuyết Phi nương nương … Cầu Hoàng Thượng tha thứ …”
“Nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-quan/1538546/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.