Khinh Tuyết vốn dĩ đang cúi đầu đọc sách, đột nhiên quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy lá rụng khiêu vũ, hắn nghiêm nghị uy phong, cầm trường kiếm,đang luyện võ công, kiếm thuật của hắn tinh diệu, trầm bổng ổn trọng, ra chiêu chuẩn xác mà kiên định, cương nghị như chính con người hắn.
Nam nhân này, nàng hiểu lòng hắn, nhưng càng vì hiểu, nàng càng khôngthể dính dáng với hắn, nàng không thể hại hắn theo cách đó!
Thở dài.
Một bàn tay thon dài vươn đến, nhẹ nhàng nâng cằm nàng.
“Suy nghĩ điều gì, lại thở dài rồi!” Hách Liên Bá Thiên vừa đến, đã nghe thấy tiếng Khinh Tuyết thở dài thở ngắn, liền hỏi. Nhẹ nhàng vòng tayôm nàng.
Hắn nhanh chóng đưa ánh mắt sắc bén nhìn về phía nàng vừa nhìn.
Khinh Tuyết cả kinh, Hách Liên Bá Thiên là người thông minh, chỉ sợ mộtánh mắt của nàng, cũng sẽ khiến hắn ngờ vực dù vô căn cứ, nàng vội vãnhìn theo hướng mà đôi mắt hẹp dài lạnh lùng u tối của hắn đang nhìn,đúng là chỗ mà Hách Liên Trường Phong vừa đứng.
Bị hắn ôm chặt trong ngực, nàng không tự giác ngẩng đầu lên, trộm nhìn hắn một cái trong sự khẩn trương.
Cũng thật may mắn, Hách Liên Trường Phong đã đi khỏi, chỉ còn lá cây vẫn đang nương theo cơn gió khi lìa cành.
Nàng thầm an tâm, thả người trong vòng ôm của hắn, vẻ mặt bình tĩnh:“Thần thiếp có chút cảm thán, xuân đi thu đến, lá xanh rồi sẽ héo khôlìa cành, luân hồi như thế, sinh sôi không ngừng, vốn dĩ là chuyệnthường tình, nhưng nhìn lá vàng lìa cành trong một chiều thu, thần thiếp vẫn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-quan/1538544/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.