Trong lòng khẽ thở dài một cái.
Xem ra, sự tình không được dễ dàng như nàng đã nghĩ.
Chuyện vốn dĩ không phức tạp đến mức này, vì dính dáng đến quyền mưu giữa hai nước, lại thành ra cản trở cho kế hoạch của nàng.
Chu Uyển Bích, tuy rằng không muốn, nhưng lại trở thành kẻ địch của nàng.
“Ước hẹn không bằng ngẫu ngộ, nếu đã gặp, Khinh Tuyết, vậy chúng ta cùng nhau ngắm hoa đi!” Chu Uyển Bích nhẹ nhàng nói, nói xong, dịu dàng nhìn về phía Hách Liên Bá Thiên.
Khinh Tuyết cùng đồng thời nhìn hắn.
Mặt hắn vẫn không nhìn ra là vui hay giận, tuấn nhan ngày thường vẫn rét lạnh, giờ không gật đầu, cũng không lắc đầu, chỉ đi thẳng về phíatrước.
Khinh Tuyết đứng ở chỗ cũ, đột nhiên có chút đau đớn.
Nàng đột nhiên có cảm giác bản thân thật thừa thãi.
Không đi theo ư, vừa nãy hắn không lắc đầu, tức là không phản đối, nếunàng không đi, tất sẽ khiến kẻ khác đàm tiếu không hay, có lẽ hắn khôngphải con người rộng lượng, sau này sẽ trách phạt nàng.
Đi theo ư, không khí thật sự là cứng còn hơn đá.
Lặng lẽ đi sau.
Khinh Tuyết không tự giác đi sau bọn họ khoảng cách 2-3 bước.
Ngay chính bản thân nàng cũng không rõ, vì sao lại như thế.
Có lẽ, giờ phút này, nàng nên tiến lên phía trước, nịnh nọt cầu sủng, nhưng nàng không làm được.
Dường như nàng hiểu, Hách Liên Bá Thiên, không phải loại nam tử thích cầu sủng.
Cứ một mạch đi về phía trước, rốt cục Hách Liên Bá Thiên ngồi xuống một đình nhỏ. Chu Uyển Bích cũng ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-quan/1538520/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.