Edit: Cực Phẩm
Bị hắn ép buộc làm gì đó còn chưa tính, chân đao chân thương [1] bị thượng hoàn toàn không nằm trong phạm vi chịu đựng của Đường Ly, hắn dốc hết toàn lực đẩy Lý Hâm Ngô ra, trong lúc giãy dụa không cẩn thận xé mở vạt áo của Lý Hâm Ngô, lộ ra một mảng cơ ngục rắn chắn đang phập phồng và xương quai xanh xinh đẹp, cùng với một đồng tiền được treo trên cổ.
[1] Chân đao chân thương: thật sự.
Đồng tiền cổ này loang lổ, nửa vòng được quấn dây đỏ, dường như gặp phải chuyện gì đánh sâu vào, hình dáng có chút bị bóp méo.
Cánh tay Đường Ly đụng vào đồng tiền kia, lập tức như bị phỏng rút tay về: Trên người ngươi đeo đồng tiền này làm gì…
Lý Hâm Ngô bất động thanh sắc lấy cổ áo che lại: Nhặt.
Đường Ly lại níu hắn móc đồng tiền kia ra: Đừng gạt ta, làm sao ngươi có thể nhặt loại vật này được!
Lý Hâm Ngô trầm mặc một lát: Là một huynh đệ chết trận cho ta.
Đường Ly sợ ngây người, như bị sét đánh: Chết trận?
Lý Hâm Ngô hôn nhẹ bờ môi của hắn: Hắn nói đây là tín vật đính ước đưa cho tức phụ (vợ) hắn, bảo ta giữ cẩn thận.
Đường Ly lau nước mắt, nhìn Lý Hâm Ngô, lại nhìn đồng tiền, lại nhìn nhìn Lý Hâm Ngô.
Lý Hâm Ngô không được tự nhiên ho khan một tiếng.
Đột nhiên Đường Ly vươn tay nắm mặt hắn, từng chữ từng chữ cắn răng nghiến lợi nói: Lý — cẩu — đản —! Chính là ngươi!
Lý Hâm Ngô trấn định nhìn hắn: Không phải ta.
24
Đường Ly kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-quan-gia-qua-hac/1354425/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.