Giang Khoát không hé răng một lời, nhanh chóng cho điện thoại vào trong túi.
Nhưng lúc cầm điện thoại lên, cậu phát hiện vừa rồi chiếc điện thoại bị cậu đập màn hình vào cái compa.
Thôi xong.
“Đến giờ mà vẫn cà lơ phất phơ…” Giảng viên vẫn tiếp tục nói.
Nhưng Giang Khoát không để ý nghe lắm, tay cậu nhét trong túi nhanh chóng lần sờ màn hình chiếc điện thoại, thấy vẫn láng o.
“Ai mà còn để tôi thấy đang nghịch điện thoại nữa thì giờ học này coi như vắng mặt,” Giảng viên nói, “Đến lúc thi không qua môn cũng đừng hối hận!”
Giang Khoát khe khẽ thở ra một hơi, ngoan ngoãn cúi đầu.
Giảng viên rất tức giận, nhưng không hiểu vì sao chuyện này lại khiến Giang Khoát cảm giác hơi có chút vững dạ.
Giống như quay lại cuộc sống thời cấp ba quen thuộc.
Đoàn Phi Phàm cũng không dám nói chuyện riêng với cậu nữa, sau khi giảng viên giáo huấn xong, mọi người đều ngoan ngoãn khác thường, mấy người ngủ gật lúc này đột nhiên trông như thể đã ngủ suốt hai ngày liền, tràn đầy năng lượng.
Hết giờ học, Đoàn Phi Phàm đứng dậy kéo cậu một cái: “Đi xin lỗi đi.”
“Hử?” Giang Khoát ngẩn người.
“Đi xin lỗi giảng viên đi, nhanh lên,” Đoàn Phi Phàm nói, “Lão bà bà đó trước đây đã trừ luôn 20 điểm của người vắng mặt đó…”
“Nghiêm vậy sao?” Giang Khoát rất ngạc nhiên, “Vừa rồi cô ấy đâu có nói sẽ coi như tôi vắng mặt đâu?”
“Không nói,” Đoàn Phi Phàm nói, “Đi thể hiện chút hối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-phuc/2619379/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.