“Hai bên quen nhau hả?” Dương Khoa hơi bất ngờ.
“Cũng không hẳn là quen.” Giang Khoát nói.
“Từng uống café ở tiệm của tôi, ngày nào cũng chỉ có vài khách, vậy nên tôi quen mặt,” Chủ nhà cười, “Tôi họ Phạm, cứ gọi tôi là Lão Phạm là được.”
“Vậy cứ gọi tôi là Lão Phàm.” Đoàn Phi Phàm nói.
Gọi như vậy nghe có vẻ khá thoải mái, nhưng người này cũng chỉ ngoài 20, chưa quen biết gì mấy mà lại đòi người ta gọi bằng Lão như vậy cũng không thích hợp lắm, Đoàn Phi Phàm đành tự đem mình ra mà gọi thành Lão như vậy cho cân.
“Tôi là Lão Giang.” Giang Khoát nói theo.
“Hay lắm, thành hàng lão hết luôn,” Dương Khoa nói, “Mấy vị lão ca, trước tiên xem tình hình trong tiệm đi.”
“Bỏ không hơn nửa năm rồi,” Lão Phạm đi vào trong tiệm, giới thiệu cho mọi người, “Trước đây là quán ăn, phía trên còn có lầu hai nữa, có thể ra vào bằng lối cửa sau với cầu thang, nếu mọi người không thuê phía trên thì cứ khóa cửa lại, trên đó tôi sẽ làm nhà kho.”
“Ở trên diện tích bao nhiêu?” Giang Khoát hỏi.
“Bằng khoảng một nửa bên dưới.” Lão Phạm đáp.
“Không tính chính xác được sao?”
“Tôi không nhớ, vốn dĩ cũng không phải tự tôi đo đạc,” Lão Phạm nói, “Phải xem giấy tờ bên nhà đất.”
“Chỉ mấy chữ số thôi mà không nhớ sao?” Giang Khoát có chút hoài nghi.
“Tám căn quanh đây đều là của tôi, diện tích gần như nhau,” Lão Phạm làm cử chỉ, “Dù sao thì đều là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-phuc/2618269/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.