Cuộc thi bơi được tổ chức khá long trọng, không giống như khi ở sân vận động của trường, hàng loạt các phần thi được tiến hành cùng lúc, trên loa thông báo chen chúc đủ loại giọng đọc hạng mục, xướng tên, đọc thành tích, mà cũng chẳng ai buồn nghe.
Lúc này, trên khán đài đen đặc những người, tất cả chỉ nhìn 8 tuyển thủ ở giữa, bình luận viên cũng vì thời gian còn dư dả mà nói thêm đủ thứ dông dài.
Tuy Giang Khoát mất gần một năm qua mà vẫn không nhận ra được hết mọi người trong lớp, chứ đừng nói tới các bạn học cùng trường, nhưng vẫn có khá nhiều người biết đến cậu ấy.
Đoàn Phi Phàm đưa mắt nhìn một cái là đã thấy ngay trên màn hình điện thoại của rất nhiều người, hình ảnh đang vận động tới lui quá nửa đều là Giang Khoát được zoom cận cảnh.
Cậu cũng rất muốn làm như vậy, nhưng màn hình của cậu thực sự rất nét, sau lưng cậu lại rất đông người, làm vậy quả thật hơi mắc cỡ.
Nhưng cũng không vấn đề, chỉ là vóc dáng rất đẹp thôi phải không, chỉ là sau lưng có dây kéo thôi phải không, tôi đây đã nhìn thấy hết không biết bao nhiêu lần rồi, tôi còn chạm vào rồi nữa, tôi còn…
Mấy cậu có biết phía dưới quần bơi của cậu ấy còn có một dấu chấm câu màu đỏ nữa không?
Không biết phải không?
Tôi biết đấy.
Nhưng sẽ không nói cho mấy cậu đâu.
“Về vóc dáng mà nói,” Đinh Triết giơ máy ảnh lên, “Thì bé Lư thua rồi, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-phuc/2618266/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.