“Vẫn chưa gửi,” Đổng Côn nói, “Lỡ đâu là do bọn mình cả nghĩ thì chẳng phải đánh giá thằng đần đó cao quá à, còn nếu không phải bọn mình suy diễn thì Giang Khoát bây giờ chắc nổi điên rồi.”
Đoàn Phi Phàm im lặng, tiếp tục xem clip.
Cuộc thi lần này yêu cầu clip tham gia không được dài quá 5 phút, clip này dài 4 phút 37 giây, khoảng thời gian còn chẳng đủ để đánh răng rửa mặt buổi sáng, vậy mà Đoàn Phi Phàm xem lại cảm thấy dài thật dài.
Phải nói rằng, clip này từ khâu sản xuất trở đi đã làm rất công phu, cố ý dùng các đạo cụ thủ công đơn giản để tăng hiệu ứng hài, nhưng chuyển động máy quay và phối màu phim khá chuyên nghiệp, diễn viên toàn là những người mà Đoàn Phi Phàm biết, diễn rất nghiêm túc.
Thoạt nhìn thì có vẻ là một clip quê mùa nào đó, nhưng thực ra lại là một clip khá có đẳng cấp và còn ẩn chứa thông điệp bên trong sự gây cười.
Chuyện kể về một cô gái bố mẹ mất sớm, từ nhỏ được ông bà nuôi khôn lớn nhờ vào nghề bán bò viên giã tay. Cô gái học hành chăm chỉ, không ngừng phấn đấu và thi đậu đại học. Lên đại học, do dũng cảm chiến đấu với côn đồ mà giành được học bổng. Nhưng lúc này, một người lắm tiền lái xe sang bắt đầu theo đuổi cô gái. Tuy vẫn luôn cố gắng trong cuộc sống nhiều vất vả gian nan, nhưng cuối cùng không chống cự được sự cám dỗ của đồng tiền, cô gái đã từ bỏ ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-phuc/2618262/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.