Giây phút nghe thấy tiếng sếp Giang cùng với câu nói này của ông, Đoàn Phi Phàm thấy trước mắt đột nhiên bung ra tung tóe những dòng phụ đề, che khuất cả khuôn mặt Giang Khoát.
Đoàn Phi Phàm, mày tiêu rồi! Đoàn Phi Phàm, mày tiêu rồi! Đoàn Phi Phàm, mày tiêu rồi! Đoàn Phi Phàm, mày tiêu rồi! Đoàn Phi Phàm, mày tiêu rồi! Đoàn Phi Phàm, mày tiêu rồi! Đoàn Phi Phàm, mày tiêu rồi! Đoàn Phi Phàm, mày tiêu rồi! Đoàn Phi Phàm, mày tiêu rồi! Đoàn Phi Phàm, mày tiêu rồi! Đoàn Phi Phàm, mày tiêu rồi! Đoàn Phi Phàm, mày tiêu rồi! Đoàn Phi Phàm, mày tiêu rồi! Đoàn Phi Phàm, mày tiêu rồi! Đoàn Phi Phàm, mày tiêu rồi! Đoàn Phi Phàm, mày tiêu rồi!
Có lẽ vì thấy mặt cậu đột nhiên đông cứng lại, Giang Khoát liền há miệng định hỏi.
Nhanh như chớp, cậu vội bịt miệng Giang Khoát lại, nhưng do đang căng thẳng, lực tay cậu hơi mất kiểm soát, Giang Khoát bị cậu bịt miệng xô tới đập thẳng vào cái cột giường phía sau. Va đánh “Cốp” một tiếng.
Mắt Giang Khoát to lên gấp đôi, trợn tròn nhìn cậu.
Đoàn Phi Phàm, mày lại tiêu rồi!
“Sếp Giang,” Đoàn Phi Phàm nói xong hai tiếng này rồi cũng vẫn không dám bỏ cái tay đang bịt miệng Giang Khoát ra, “Thật ngại quá, cháu…”
Sau khi quát lên với sếp Giang, để tránh việc sếp Giang nghe thấy giọng Giang Khoát rồi đi tới kết luận đáng xấu hổ là sáng sớm tinh mơ, hai đứa đã ở cùng nhau, rồi lại còn gầm lên tức giận vì bị làm phiền, Đoàn Phi Phàm không thể để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-phuc/2618238/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.