“Cái ông chú mày,” Đoàn Phi Phàm mắng, “Sao mày không cho nổ tung cái cửa này mà vào luôn đi?”
Giang Khoát thấy khá là cạn lời với cái tư thế quỳ gối cung kính này của mình, và cũng không còn tâm trí mà công kích việc Đinh Triết vào phòng, cậu chống tay lên đùi Đoàn Phi Phàm định đứng dậy.
Quỳ nện xuống một cú kiểu này, đầu gối đập xuống sàn bê tông khá đau, lúc đứng thẳng dậy, cảm giác đầu gối nhói lên, tay cậu hơi trượt một cái, cũng may là phản ứng nhanh, vẫn chống vững được.
“Á.” Đoàn Phi Phàm Đoàn Phi Phàm bị tay Giang Khoát chống xuống người tới mức ngồi thẳng dậy luôn, lại còn buột miệng kêu lên một tiếng. Giang Khoát nhìn lại, thấy tay mình trượt trên đùi cậu ấy gần như là thụi vào chỗ đó luôn. Cũng may không phải là đấm thật, trên mặt Đoàn Phi Phàm không có vẻ gì đau đớn, chỉ là trong mắt đầy vẻ hoảng hồn của người vừa sống sót sau kiếp nạn.
“Đầu gối không sao chứ?” Đinh Triết vừa cười vừa đi vào, để một chiếc cốc giữ nhiệt lớn lên bàn, “Tôi chưa làm nát đầu gối cậu đâu nhỉ.”
“Cậu mau quỳ rạp xuống mà cảm tạ ông trời đi, đầu gối tôi mà nát, sếp Giang sẽ vác búa tới biến cậu thành con rối buộc dây luôn đấy.” Giang Khoát nói.
“… Ôi đệt.” Đinh Triết nhìn cậu, mãi một lúc sau mới làm bộ run lẩy bẩy, “Bớt xem phim kinh dị đi, sếp Giang trong lòng tôi là một người rất dịu dàng nhá.”
Giang Khoát cười, đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-phuc/2618234/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.