Giang Khoát quay lại nhìn Lý Tử Nhuệ.
Cậu chưa kịp lên tiếng, Lý Tử Nhuệ đã nhanh chóng xua tay: “Đi đi.”
Giang Khoát mở cửa ghế phó lái cho Lữ Ninh, Lữ Ninh ngồi vào xe rồi, cậu lại nhìn Lý Tử Nhuệ: “Giờ nghỉ trưa tôi đưa cậu đi chơi nhé?”
“Ừ ừ ừ…” Lý Tử Nhuệ gật đầu lia lịa, rồi lại xua tay lia lịa, “Đi đi đi đi…”
Giang Khoát lên xe, nhìn Lữ Ninh hỏi: “Chị Ninh muốn đi đâu?”
“Em đi đâu chị đi đó, cứ cho xe chạy đi đã,” Lữ Ninh cười cười, “Người ra kẻ vào đều nhìn em kìa, ở đây không được đậu xe mà.”
“Em cứ nghĩ mình đậu xe phía bên cạnh cổng cơ,” Giang Khoát khởi động xe rồi nhấn ga, tiếng động cơ làm những người xung quanh đều ngoái lại nhìn lần nữa. Cậu thở dài cho xe chạy từ từ về phía trước, “Trời mưa to quá, em cũng không nhìn rõ.”
“Mưa là hồi đêm mà phải không?” Lữ Ninh hỏi, “Sao em lại lái xe được giờ đó?”
“Nói ra dài lắm ạ.” Giang Khoát nói.
“Dài chừng nào, có giải thích được việc em chạy ra ngoài lái xe sau giờ tắt đèn ký túc không?” Lữ Ninh cười hỏi.
“Em ra xe mở máy lạnh nằm một lúc,” Giang Khoát nói, “Vốn định ngủ tới khi trời sáng, nhưng nửa đêm mưa to kinh người, em chỉ sợ sét đánh xe một cái nổ cả xe lẫn người.
Lữ Ninh cười cười không nói.
“Nói chuyện đi ạ,” Giang Khoát đậu xe xong xuôi ở bãi đậu xe rồi xuống xe, “Có việc gì vậy?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-phuc/2585467/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.