[Pic by Mỹ Huệ]
Câu nói này của Đoàn Phi Phàm khiến Giang Khoát trong lòng chấn động.
Xem ra việc hôm đó cậu nhìn thấy chiếc thẻ gặp mặt trong tủ áo, Đoàn Phi Phàm đã biết rồi.
Nói thừa, vừa mở cửa tủ ra là có thể biết ngay người mượn áo đã nhìn thấy.
Cậu chưa bao giờ hỏi, Đoàn Phi Phàm cũng chưa từng nhắc tới chuyện này.
Tuy cậu luôn muốn hỏi, mà hiện tại cũng đã hỏi rồi, nhưng thái độ “Tôi kỳ thực đã biết là cậu biết, và vẫn luôn đợi cậu hỏi” của Đoàn Phi Phàm lại là điều cậu không ngờ tới.
Vì vậy cậu thấy hơi xấu hổ, tựa như bị nhìn thấu, và nhìn thấu suốt bấy lâu.
“Hay là sang năm tôi hỏi lại?” Cậu nói.
“Được.” Đoàn Phi Phàm gật đầu, rồi lại tiếp tục nhắn tin với ai đó, có lẽ là đang liên hệ người làm thêm.
Tìm người gì mà tích cực vậy, không biết có được hoa hồng theo đầu người không.
Giang Khoát ngây người nhìn giảng viên phía trước một hồi, cố nghe mấy lần không đầu không đuôi mà vẫn không biết giảng viên đang nói đến đâu.
Đoàn Phi Phàm nhắn tin xong cũng ngẩng đầu lên bắt đầu nghe giảng, thậm chí còn lấy tập vở ra ghi chép.
Giang Khoát quay sang nhìn cậu.
“Sao?” Đoàn Phi Phàm cũng nhìn lại.
“Hay là tôi cứ hỏi luôn bây giờ đi.” Giang Khoát nói.
Đoàn Phi Phàm cười: “Hồi tôi mới vào tiểu học, bố mẹ tôi đã ly hôn rồi, lúc tôi học lớp Năm, bố tôi ngồi tù, vậy nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-phuc/2585452/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.