Vuốt vuốt mặt nàng, hắn lầm bầm, “thật may vì nàng không quá xinh đẹp”.
Hai tên nam nhân đó vẫn bám dai như đỉa, hoa đào của nàng đúng là rất khó chặt đứt mà.
“Ưm ưm”, nàng dụi dụi mắt. cười cười, “Tiểu Thiên, sớm a~”. Sáng nào thức dậy cũng gặp mỹ nam, cuộc đời thật tươi đẹp.
Hắn cười đáp lại nàng, lúc nào nàng cũng ngoan ngoãn như bây giờ thì tốt quá.
“Tiểu Thiên, nương dạo này thế nào rồi?”.
“Nương quay lại với tên họ Lưu đó rồi”, hắn buồn buồn nói.
Chẳng lẽ lại là, “Lưu gia … phụ thân Lưu Văn?”.
Thấy hắn im lặng không nói gì, nàng thắc mắc hỏi “đệ sẽ không nhập tịch Lưu gia chứ?”.
“Ta đang bơ vơ không nơi nương tựa, nàng sẽ thu lưu ta chứ”, hắn mị mị mắt.
Nàng cười khẽ, “thấy ngươi rất tội nghiệp … bổn cô nương đây đành miễn cưỡng mà nhận vậy”.
“A”, bỗng nhiên bị ép vào góc giường nàng giật mình.
“Nàng nói sai rồi, phải phạt”, vừa nói xong đã áp lên môi nàng. Mạnh mẽ mà đoạt lấy.
Ô ô, mới sáng sớm chưa tỉnh ngủ nên lỡ nói sai thôi mà.
Hương Lan bồng bé con trên tay, vừa đi tới cửa. Nghe thấy tiếng động ở trong liền đột ngột ngừng lại. Ai nha, tuổi trẻ thật sung sức.
Che tai nhỏ của bé con, nàng ủy mị “phi lễ chớ nghe nha, Tiểu Nam”.
Một lát sau, Lôi Lôi trừng mắt nhìn tên nam nhân đáng ghét trước mặt.
Nói thầm trong bụng, đồ xấu xa, đồ hẹp hòi.
Sáng sớm chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-phu-ky/2037345/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.