Hôm nay trời không quang đãng như những buổi sáng khác, từng giọt mưa không nặng, không nhẹ cứ thoải mái rơi xuống từ phía trên cao.
Bóng dáng một cô gái ngồi dưới mái hiên nhà chờ xe bus cô đơn đến đáng thương. Đông đến, lại thêm mưa, cơn gió rét đến nỗi tưởng chừng như có thể cắt da, cắt thịt.
-"Hello..."
Tiếng còi bấm in ỏi đang vang lên, Tử Đan bực bộc phải xoay người lại xem kẻ nào lại điên khùng như vậy.
Nhìn thấy người này, Tử Đan lập tức nhíu mày, kẻ này không bao giờ cô muốn nhìn thấy một lần nào nữa. Hắn vô cùng đáng ghét
-"Chờ xe bus chi bằng lên đây tôi cho đi nhờ nè!!"- Hắn kéo nhẹ cửa kính xuống, nhướng nhướng đôi chân mày
-"Cảm ơn, nhưng không cần!"- Tử Đan vẫn ngồi đó, tầm mắt đảo về phía khác
-"Sao thế? Cô sợ gì? Tôi lái xe an toàn lắm a.."- Hắn vẫn còn chưa muốn bỏ cuộc.
-"Anh phiền thật đấy!"- Tử Đan không thể nhịn nổi nữa đành phải bước đến gần gằn giọng
Hắn vẫn một bộ mặt tỉnh queo, cười tươi như mình vô tội...
Trời cũng đã không còn mưa nữa, Tử Đan cũng chẳng thèm đôi co với loại này làm chi cho thêm mệt. Cứ thế mà bước đi, mặc cho hắn có đi theo phía sau như âm hồn bất tán.
Bây giờ cô chỉ muốn đập thẳng vào mặt tên này một trận cho đã tay. Đàn ông mà sao đáng ghét thế không biết.
Bỗng dưng hắn thấy Tử Đan chạy đến bên viên cảnh sát đứng gần đó, thì thầm gì đó rồi chỉ tay về phía hắn ra vẻ hoảng sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-phe/483/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.