Bọn ta ở khách điếm Mạnh gia cả buổi sáng, đến lúc chạng vạng người của Mạnh gia mới đưa cha của Mộc Nhiên trở lại. May mắn ta đã cho người nói trước với ông ấy Mộc Nhiên ở chỗ ta, nếu không ông ấy sẽ không thong thả mà đi đến chiều muộn thế này. Tiểu Lang an bài tốt nơi ở cho họ, rồi mới rảnh rỗi cùng ta đi hỏi thăm cha Mộc Nhiên chuyện ban ngày.
Ta đoán không sai, cha của muội ấy chính là muốn Trung Lương Giáp sư phụ nhận muội ấy làm đệ tử. Nói ra thì cũng một phần vì ông lo cho nữ nhi nhà mình, con bé không nói được, lại có phần ngây thơ, nếu chẳng may ông có mệnh hệ gì thì nàng biết phải làm sao.
Hồi trẻ ông ấy từng đi lính, một thời gian dài không có tin tức. Nương muội ấy một mình sinh muội ấy ra, nuôi muội ấy đến năm 3 tuổi thì đột ngột qua đời để lại muội ấy một mình.
May mắn là năm đó một lão nương tốt bụng đã cưu mang muội ấy, nhưng cũng vì nhà nghèo không có tiền chẩn bệnh nên bệnh tình muội ấy mới ngày một nghiêm trọng. Mãi sau lúc ông trở về thì nương tử đã không còn, nữ nhi duy nhất lại vì một trận sốt thập tử nhất sinh mà mất đi giọng nói, trí thông minh cũng dừng lại ở lúc 8 tuổi.
Ta không biết trong khoảng thời gian dài dằng dẳng 5 năm trời như vậy, một tiểu cô nương mới 3 tuổi không cha không mẹ đã phải sống thế nào. Ta nghe kể lại mà nước mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-o-hi-vien/3647370/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.