Ta ở từ đường hối lỗi, thỉnh thoảng mẫu thân sẽ trộm sai người đem thức ăn cho ta, ta đều ăn sạch sẽ. Từ đường của Hoa gia cách khá xa tư phòng của ta, nằm biệt lập trong một góc hoa viên. Con đường đi vào được lát đá sạch sẽ, hai bên cây cối được cắt tỉa tỉ mĩ, tinh tế, có thể xem là nơi đẹp đẽ và tôn nghiêm nhất Hoa gia.
Bên trong khắp nơi đều là bài vị của tổ tông mấy đời nội ngoại, hương quả chưa bao giờ tắt. Ngày nào cha nương cũng phái người đến quét dọn sạch sẽ ngăn nắp để tổ tiên không bao giờ cảm thấy cô quạnh.
Tuy không đáng sợ như các thể loại từ đường được miêu tả trong thoại bản, nào là u tối, lạnh lẽo khiến ta tưởng như đó là nhà ngục chứ không phải từ đường. Thế nhưng cảm giác áp lực như có hàng trăm ánh mắt của tổ tông mấy đời nhìn vào khiến cho người không làm chuyện gì đáng hổ thẹn như ta cũng cảm thấy mình tội lỗi đầy người.
Ta trong lòng mặc niệm, nghiêm túc hối lỗi, cầu xin tổ tiên tha thứ cho ta, lại mong tổ tiên phù hộ ta lần này đại diện Hi Viên đi thi sẽ có kết quả tốt khiến tổ tông nở mày nở mặt.
…
Đếm ngày ta bị cấm túc trong phủ còn 3 ngày nữa. Ngày nào ta cũng lôi tiểu Trúc và tiểu muội vào bếp phụ ta thử món ăn, lại đem hết tất cả ghi chép về gạo mấy đời của ngoại tổ mẫu ra xem đi xem lại vô cùng kỹ lưỡng, khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-o-hi-vien/3618086/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.