Lòng ta rối loạn, nghĩ huynh ấy nhìn ta thế này có lẽ nào đã biết ta là ai sao. Ta ăn vận thế này làm sao huynh ấy có thể nhận ra được. Ta nhìn lại bản thân từ đầu đến chân, tóc búi hết lên trên, để lại vài sợi tóc con xoăn xoăn buôn thỏng hai bên gò má, y phục màu ngọc bích tôn lên vẻ thanh nhã tự nhiên. Duy chỉ có làn da cùng khuôn mặt trắng trẻo, mịn màng là không thể che giấu được. Nào có thanh niên trai tráng nào làn da lại trắng như vậy. Ta thầm cảm thấy may mắn vì mấy tên tráng tử cao to bặm trợn ở Kỷ Hồng Lâu không phát hiện ta thân nữ cải nam trang.
Tiểu Trúc thấy ta im lặng không lên tiếng đứng đối mắt với nam tử xa lạ liền đứng gần đẩy nhẹ ta một cái
“tiểu thư"
“Huynh đài này, chúng ta có quen biết sao”
Y nhìn ta lúng ta lúng túng, im lặng một chốc rồi cười khẽ. Đôi mắt ánh lên vẻ dịu dàng hiếm có.
“Vị huynh đệ này, ta trông huynh rất quen mặt. Chúng ta đã từng gặp nhau ở Thanh Mai Lâu chăng? Chẳng hay tên của huynh có phải có một chữ Hoa?”
Ta chết cũng không muốn chấp nhận sự thật ta lại bị huynh ấy bị nhận ra dễ dàng như vậy.
“Tên ta đúng là có một chữ Hoa, là Hoa Thần. Ta từ phương xa đến kinh thành thăm người thân, đang trên đường về lại Hạ Môn, chắc chúng ta đã từng chạm mặt nhau ở đấy. Chẳng hay huynh từ kinh thành đến nơi này cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-o-hi-vien/3618080/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.