Thời Lạc cảm thấy gương mặt hơi nóng lên, trái tim như được lấp đầy. 
Cô trốn ở sâu trong khuỷu tay anh, cảm thụ được sự ôn nhu từ lòng bàn tay đang vuốt ve ở lưng mình, đột nhiên cảm thấy hốc mắt có hơi nóng lên. 
Dường như từ sau khi mẹ cô mất, cô rốt cuộc không còn cảm nhận được sự thân mật ấm áp trước khi ngủ như vậy nữa. 
Cánh tay ôm lấy eo anh của cô hơi dùng sức, thân mình nỗ lực kề sát tới anh thêm chút nữa. 
Đường Kỳ Thâm cũng cảm nhận được động tác nhỏ thân mật của cô, không chút tiếng động cong cong môi, sau lại nhịn không được rũ mắt hôn lên trán cô. 
Thời Lạc cúi đầu giấu mặt đi, môi mím chặt, nhịn không cho ý cười của mình càng thêm rõ ràng. 
Thực hiển nhiên, cô đối với việc Đường Kỳ Thâm chủ động hôn môi mình vừa xấu hổ vừa thích thú, thậm chí còn chờ mong lần tiếp theo, tiếp theo nữa. 
Một lát sau, ngực truyền tới tiếng nói rầu rĩ, mơ mơ hồ hồ không biết nói cái gì. 
Lông mày Đường Kỳ Thâm khẽ nhướng lên, nặng nề “hửm” một tiếng. 
Thời Lạc nâng khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên, hô hấp mấy ngụm dưỡng khí mới mẻ xong lại lấy hết can đảm nói lại câu không rõ vừa nãy một lần nữa: “Kỳ Thâm ca ca, em thích nhất là mùi hương trên người anh, từ nhỏ liền thích…” 
Đường Kỳ Thâm sửng sốt trong chốc lát, không biết vì cái gì, anh cứ cảm thấy câu nói non nớt nhẹ nhàng bâng quơ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-niem-em-da-lau/3504813/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.