Nụ cười gượng trên mặt Thời Lạc so với khóc còn khó coi hơn.
Từ trước tới nay đều quen khống chế hết tất cả trong phạm vi của mình, Đường Kỳ Thâm lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác chân tay luống cuống.
Bút máy vài phút trước còn được Thời Lạc thật cẩn thận nâng niu trong lòng bàn tay, giờ phút này lại chật vật lăn lóc trên mặt đất thô ráp, vẫn luôn lăn tới bên dưới bậc thang dưới chân Đường Kỳ Thâm.
Hàm sau của thiếu niên cắn chặt, đường cong hai bên má càng thêm sắc bén, rũ mắt nhìn chằm chằm bút máy trong chớp mắt, Thời Lạc yên lặng xoay người nhấc chân chạy.
“Lạc Lạc! Thời Lạc!” Đường Kỳ Thâm khó có khi mất bình tĩnh, thanh âm khàn khàn dồn dập gọi tên cô, nhưng mà thanh âm càng lớn, Thời Lạc chạy càng nhanh, tựa hồ như sợ anh nói ra thêm điều gì quá mức, cô không muốn nghe.
Những tâm tư thiếu nữ cô từng ảo tưởng trên người anh đều hủy trong một phút, trước mắt chỉ còn lại chật vật nan kham, chỉ muốn nhanh chóng tránh thoát, chạy càng xa càng tốt.
Có phải anh giống như những bạn học đó, cảm thấy cô thật nực cười, là kẻ không có đầu óc, có lẽ anh đã sớm biết là cô trộm thích anh, có điều vẫn luôn không vạch trần, chỉ muốn bình tĩnh nhìn cô diễn tuồng, chờ cô xấu mặt.
Đại khái là từ năm gọi anh một tiếng “ca ca”, cô liền chưa từng nghĩ tới hai người có thể đi tới tình trạng như hôm nay.
Từ khi cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-niem-em-da-lau/3503116/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.