Thời Lạc bị anh hỏi tới ngẩn ra.
Dựa theo motip thông thường, anh nhiều lắm sẽ chỉ thờ ơ đáp một tiếng “ừ” mà thôi, sau đó hai người sẽ có thể làm như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, cái gì cũng chưa từng nghe thấy, nên ăn cơm thì ăn cơm, nên về nhà thì về nhà.
Tựa như câu thoại kinh điển nhất trong phim: “Anh nghe em giải thích đã!”, đối phương nhất định sẽ thuận lợi đáp lại một câu mà ai cũng đoán được: “Anh không nghe, anh không nghe gì hết”, kịch bản kết thúc, giải thích cũng không cần nữa, đỡ tốn công tốn sức.
Thế mà giờ anh đột nhiên hỏi “Nói bậy cái gì?”, Thời Lạc nhất thời nghẹn họng, nếu một hai phải có một câu trả lời, cô lại phải lặp lại câu nói khiến người ta xấu hổ tới mặt đỏ tim đập kia, cứ như thế, tình hình sẽ trở nên vô cùng lúng túng.
Cô nghĩ là bản thân nên nghiêm túc nói với Đường Kỳ Thâm: “Cậu ta nói bậy, em không phải vợ nhỏ của anh.”, nhưng nghĩ nghĩ cứ thấy quái quái thế nào ấy.
Tưởng tượng như thế, cô lại ngẩn người, não cũng xoay chuyển rất nhanh, cô không phải sao? Thật sự không phải sao? Sau này cũng không phải à?
Đường Kỳ Thâm rũ mắt nhìn thiếu nữ đang lâm vào trầm tư, thấy vành tai cô hồng lên một cách mất tự nhiên, lại nhìn bàn tay vô thức móc móc bóp bóp quai cặp sách của mình, anh nhẹ chậc một tiếng, hỏi: “Em không đánh nó?”
Thì ra anh hỏi cái này à?
Thời Lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-niem-em-da-lau/3492380/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.