“Ha ha ha… ta là ai không quan trọng, thế nhưng, ngươi phải nhớ rõ, về sau ta chính là chủ nhân của ngươi.” Ikeda cười dâm nói, ngón tay men theo cần cổ thon dài, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Hừ, nằm mơ.” Liễu Dịch Trần cười lạnh một tiếng.
Ikeda lại vung một cái tát, gương mặt trắng trẻo của Liễu Dịch Trần lại hằn thêm năm dấu ngón tay, khóe miệng chảy máu.
Cười khà khà quái dị hai tiếng, Ikeda híp mắt, “Ngươi sẽ mau chóng khóc lóc cầu xin tha thứ thôi.”
Mắt Liễu Dịch Trần ngập tràn khinh miệt, khóe miệng cười lạnh.
Xoạt một tiếng, ngoại bào của Liễu Dịch Trần bị xé toang, lộ ra bờ ngực trắng trẻo nhưng không hề yếu nhược, làn da mịn màng dưới ánh nến, tỏa ra quang mang nhàn nhạt. Tựa như rất thỏa mãn ngắm nhìn cảnh quan trước mắt, Ikeda nhếch mép, cầm lấy thanh đoản kiếm trên chiếc khay được thị đồng bưng lên.
Lưỡi kiếm lạnh lẽo nhẹ xoẹt qua mặt Liễu Dịch Trần, để lại trên đó một lớp bong da mỏng. Liễu Dịch Trần bất động thanh sắc, lòng lại sợ hãi, vạn nhất bị hắn phá tướng, Thiên Long ghét bỏ y thì phải làm sao…
Phát hiện ra nỗi sợ hãi nơi đáy mắt Liễu Dịch Trần, Ikeda thỏa mãn nhếch mép, “Yên tâm, mặt ngươi đẹp như vậy, đợi ta sướng rồi, mới để lại vết tích trên đó.”
Nghe đến đây, Liễu Dịch Trần mới thở phào một hơi, len lén vận công, nhận thấy dược tính trong người đã tan đi nhiều, chân tay đã có thể cử động được, mới hoàn toàn yên tâm. Y từ nhỏ được sư phụ ngâm trong ấm sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-nhat-trien-mien/1330550/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.