Thân hình của Trương Mộc Phương vô cùng vạm vỡ, xem ra không thua kém gì Lâm Thiên Long, mặc một thân trường sam màu xám, hông đeo một thanh trường kiếm không có gì nổi bật. Cùng với bước chân đi xuống cầu thang, gương mặt hắn cũng hiện ra từ trong bóng tối. Là một tướng mạo vô cùng bình thường, chỉ có đôi mắt ôn hòa là có sức thu hút nhất, nhìn vào đôi mắt trong suốt hiền hậu ấy, người có thể biết hắn chắc chắn là một chính nhân quân tử. Chỉ tiếc rằng, trên mặt có một vết sẹo dài, kéo từ giữa hai hàng mày đến tai, phá hỏng khí chất văn nhã tột bậc của người này.
“Đây là sư huynh của ngươi à?” Lâm Thiên Long nói nhỏ vào tai Liễu Dịch Trần.
“Ừ.” Liễu Dịch Trần gật đầu.
“Chẳng giống ngươi gì cả.” Lâm Thiên Long lầm bầm.
Liễu Dịch Trần bật cười: “Bọn ta là sư huynh đệ, không phải anh em ruột, sao giống được chứ.”
Lâm Thiên Long trợn mặt với y một cái: “Các người ở cùng nhau từ bé, tốt xấu gì khí chất cũng phải có chút giống chứ.”
“Ơ… khí chất của bọn ta không giống nhau sao?” Liễu Dịch trần khó hiểu, trong mắt người khác y cũng là một chính nhân quân tử mà.
“Vẻ ngoại đạo mạo, tâm địa xấu xa. Người kia vừa nhìn liền biết là chính nhân quân tử, ngươi ấy à — cùng lắm là làm bộ mà thôi, mỗi lần với ta… lời nói đều…” Nói tới đây, không khỏi đỏ bừng mặt, chỉ đành dừng chủ đề này lại.
“Ơ…” Liễu Dịch Trần ngượng ngùng gãi mũi, chuyện này… thực ra những lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-nhat-trien-mien/1330521/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.