“Thiên Long? Thiên Long?”
“Hử? Sao vậy?” Lâm Thiên Long quay lại, nhìn Liễu Dịch Trần, lơ mơ hỏi.
“Sao tự dưng ngây ra vậy?” Liễu Dịch Trần không hiểu vì sao, nhưng dạo này Lâm Thiên Long thường hay đột nhiên ngẩn người giữa lúc cả hai đang nói chuyện.
Liễu Dịch Trần nhíu mày, lòng thầm có chút bất an.
Lại ba ngày nữa.
“Thiên Long? Thiên Long?” Liễu Dịch Trần lo lắng lay bả vai Lâm Thiên Long.
Nhưng Lâm Thiên Long lại thẫn thờ nhìn về phía trước, không hề có phản ứng. Một lúc lâu sau mới tỉnh táo lại, ngơ ngác nhìn Liễu Dịch Trần.
“Ngươi lay ta làm gì?”
“Ngươi nhớ mới rồi đã làm gì không?” Liễu Dịch Trần nghiêm túc hỏi.
“Gì kia?” Lâm Thiên Long trợn lớn mắt. “Chẳng phải ta đang kể ngươi nghe chuyện lúc nhỏ sao?”
“Vậy ngươi nói tới đâu rồi?”
“Ta…” Hàng mày của Lâm Thiên Long từ từ nhíu lại, đầy vẻ nghi hoặc. “Ta… Ta… hình như quên mất rồi…”
“Ngươi biết ban nãy sao tự dưng lại ngẩn người ra không?”
“Ngẩn người?” Lâm Thiên Long chẳng hiểu đâu vào đâu. “Ta có ngẩn người sao?”
“Ngươi ngẩn người hết một chung trà rồi đấy.”
“Vậy sao…” Khó hiểu nhìn Liễu Dịch Trần, Lâm Thiên Long tin rằng, mình chắc chắn không hề lên tiếng, nhưng… vì cớ làm sao mà cứ thấy như mình đang nói chuyện hăng say thì đột nhiên bị Liễu Dịch Trần phá đám vậy.
Nâng cổ tay Lâm Thiên Long lên, Liễu Dịch Trần không thấy bất cứ một mạch tượng bất thường nào, thế nhưng y biết, y không phải người y thuật cao minh, mà điều làm y lo lắng nhất ấy là, ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-nhat-trien-mien/1330515/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.