Sao mình uống thuốc thì có chút cảm giác rồi mà Lâm Thiên Long vẫn chẳng thấy phản ứng gì?
“Không có thật mà.” Lâm Thiên Long nhảy xuống giường, lau mồ hôi trên trán. Lạ thật đấy, đã cuối thu rồi sao còn nóng như vậy?
“Không có sao?” Như Phi nhìn sắc mặt hơi đỏ của Lâm Thiên Long, nghi ngờ hỏi. Lòng thấy kì lạ, chết tiệt, sao dược tính còn chưa phát tác, mình thì nóng sắp không chịu nổi rồi, nửa thân dưới cũng đã bắt đầu trướng lên.
“Không tìm được thì thôi, để ta qua chỗ Như Nguyệt lấy cho đệ ít thuốc.” Cảm thấy càng lúc càng nóng, Lâm Thiên Long kéo cổ áo. Lúc đi tới cửa, đột nhiên lảo đảo, suýt nữa thì ngã, cơ thể như mềm nhũn ra.
Rốt cuộc cũng phát tác rồi!
Như Phi mừng thầm, vội vàng nhảy tới, đóng cửa lại, cài chặt then cửa.
“Đệ…” Cuối cùng không gắng gượng được nữa, Lâm Thiên Long ngồi gục xuống đất, ngạc nhìn hành động thản nhiên của Như Phi.
“Chính xác. Ta hoàn toàn không bị thương.” Như Phi cười âm hiểm, “Cơ mà, ngươi thì sắp bị thương rồi đấy.”
“Ngươi muốn làm gì!” Lâm Như Long hét lớn tiếng.
“Làm gì ư? Ta chẳng muốn làm gì cả, song, ngươi thì sẽ sớm xầu xin ta làm ngươi đó.” Nở nụ cười ác độc, tuy y không có hứng thú với Lâm Thiên Long, thế nhưng, có thể đè một nam tử tráng kiện, cũng mang lại cảm giác thành công, chưa nói đến chuyện, lát nữa thôi gã sẽ chủ động dâng mông lên cho mình thượng.
“Con bà ngươi.” Lâm Thiên Long la mắng, đứng phát dậy, vọt qua, đấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-nhat-trien-mien/1330512/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.