Hành vi tự động tìm mình này của Lâm Thiên Long khiến y rất thỏa mãn, khi thói quen trở nên tự nhiên, y tin rằng Lâm Thiên Long kể từ nay về sau sẽ không còn cơ hội rời xa mình nữa.
——–
Sáng sớm, Lâm Thiên Long qua một lần hoan ái thoải mái và một giấc ngủ đầy đủ thì dậy từ sớm, nhìn Liễu Dịch Trần ngủ say bên cạnh thì chợt có chút ngạc nhiên.
Người toàn dậy sớm hơn mình, sao hôm nay lại ngủ nướng thế nhỉ? Hôm qua đâu có làm gì nhiều? Vừa nghĩ đến cảnh tối qua, Lâm Thiên Long chả hiểu sao lại thấy sượng, mặt đỏ hết cả lên. Len lén ngó trộm Liễu Dịch Trần.
Làn da trắng ngần mịn màng tựa như thổi là có thể rách, bờ mi dài phủ phóng xanh mờ dưới viền mắt, đôi cánh môi hồng nhẹ nhàng mím lại, không biết là mơ thấy gì mà khóe miệng lại hơi nhếch lên.
Trong lòng tràn ngập cảm giác ấm áp, Lâm Thiên Long nhẹ nhàng nhấc thân mình khỏi người y, vừa mới quay được một nửa, thì người vốn đang ngủ chợt vươn tay ra, giữ chặt gáy hắn đè xuống, rồi hôn cuồng nhiệt.
Hôn đủ rồi, Liễu Dịch Trần mới thả lỏng tay, cười cười nhìn gương mặt đỏ ửng của đối phương, rồi xoay người ngủ tiếp.
Thở dốc cố bình ổn lại nhịp thở của mình, Lâm Thiên Long không thể tin nổi Liễu Dịch Trần lại đánh giấc nồng rồi, do dự khua khua tay trước mặt y, nhưng lại chẳng thấy có phản ứng gì, không khỏi cáu tiết…
Cái tên này ban nãy chắc chắn chưa tỉnh ngủ…
Lâm Thiên Long vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-nhat-trien-mien/1330496/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.